Tuy là sinh viên y hay nói giỡn như thế, luôn khoa học lại còn thoải mái.
Hức hức hức!Tần Tịch lại hơi muốn khóc.
Rốt cuộc là đàn anh nghĩ như thế nào vậy?Xe nhanh chóng đến nhà hàng Âu Dương Nguyệt đặt, chạy tới bãi đỗ xe.
Xe Trang Hạc Tước tới trước, Đường Lăng gửi tin nhắn cho Tần Tịch, nói với cô bọn họ lên trước.
Số ghế lô cũng gửi qua luôn.
Ngô Hi Ngạn dừng xe bên cạnh xe Trang Hạc Tước.
Mấy người Tần Tịch đợi ở phòng thí nghiệm tới hơi muộn chút, bây giờ sắp lỡ giờ cơm chiều rồi.
Bãi đỗ xe không nhiều xe lắm.
Anh không có xuống xe ngay, Tần Tịch cũng không nhúc nhích.
Cứ như thế an tĩnh ngồi gần nửa tiếng.
An tĩnh đến mức làm Tần Tịch cảm thấy có hơi xấu hổ.
Tay cô đột nhiên ấm áp.
—— Ngô Hi Ngạn duỗi tay cầm tay cô.
“Tần Tiểu Tịch.
” Hình như Ngô Hi Ngạn rất thích xưng hô như thế này.
Anh cúi người, tháo dây an toàn cho Tần Tịch, lại không có buông tay cô ra.
Ngô Hi Ngạn vẫn duy trì tư thế này.
Ánh mắt anh trong sán, ngời ngời, cứ nhìn sườn mặt Tần Tịch như thế.
“Dạ….
dạ?”Trong nháy mắt cả người Tần Tịch cứng đờ.
Cô nhanh chóng thả lỏng người, lòng bàn tay ấm áp, giống như máy sưởi trong xe đều thổi lên mặt cô.
Đều vây cô vào trong đó.
Mùi hương mã tiên thảo thoảng thoảng tươi mát trên người Ngô Hi Ngạn cứ như muốn nhuộm hết lên người Tần Tịch.
Cứ như vậy, không kiêng hề gì ập vào mặt cô.
“Sao ạ?’ Dđối phương gọi cô một tiếng rồi không làm gì nữa.
Tần Tịch đợi một lát, nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
“Trên mặt em chỗ nào là nguồn cung máu dồi dào nhất?” Ngô Hi Ngạn đột nhiên hỏi.
“Gì, gì cơ ạ?” Tần Tịch cơ sở vững chắc, bây giờ trong đầu cô trống rỗng một mảng, chỗ nào còn có sức tự hỏi nữa.
“Vấn đề này cũng không trả lời được sao?”Ngô Hi Ngạn đột nhiên nhếch nhếch khóe môi: “Vậy phức tạp hơn thì làm sao bây giờ?”“Dạ?” Tần Tịch chớp chớp mắt, hoàn toàn không theo kịp tư duy của anh.
Nhưng mà đối phương hiển nhiên không cho cô thời gian tự hỏi.
Ngô Hi Ngạn cúi người qua, môi ấm áp, nhẹ nhàng dừng trên trán Tần Tịch.
Sau đó là chóp mũi.
Cuối cùng là khóe môi cô.
Tay trái anh ôm lấy Tần Tịch, dứt khoát chống lên lưng ghế lái phụ.
Giam cô vào trong lồng ngực mình.
Nụ hôn của Ngô Hi Ngạn, mềm nhẹ như lông chim.
Ôn nhu dịu dàng, giống như đối xử với ống thuốc thử quý giá nhất, nguy hiểm nhất trong phòng thí nghiệm.
Nhưng mà trái tim Tần Tịch lại không khống chế được đập bình bịch, càng đập càng nhanh.
Lỗ tai cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì khác.
Chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, càng lúc càng lớn.
Trước mắt cô, cũng không nhìn thấy thứ gì khác.
Mặt Ngô Hi Ngạn gần trong gang tấc, có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương.
Thậm chí cô còn có thể nhìn thấy lông mi dài cong vút của anh, và khuôn mặt mình trong con ngươi anh.
Thời gian giống như trôi qua thật chậm.
Lại giống như chỉ mới mấy giây thôi.
Chờ đến khi anh buông Tần Tịch ra, ngồi lại ghế lái.
Tần Tịch vẫn còn hơi hoảng hốt.
Bọn họ đây là…… Hôn môi sao?Tuy là hôm đó cô chủ động hôn một lần, nhưng mà lần này……Theo bản năng, Tần Tịch giờ tay chạm lên môi mình.
Tay cô vừa động, mới phát hiện tay mình còn bị Ngô Hi Ngạn nắm.
Cô quay đầu,