Tạ Liên Thành nhìn cô ta một cái thật sâu.
Phía sau anh ta còn có trợ lý đi theo, thậm chí còn có hai lãnh đạo cao tầng tập đoàn Tạ thị.
Vài người đứng ở quầy lễ tân ở sảnh lớn, đặc biệt là Tạ Liên Thành, vóc dáng cao, dung mạo anh tuấn.
Ở tập đoàn Tạ thị, về cơ bản mỗi người đều biết anh ta là Phó Tổng giám đốc tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc từ trong tay Tổng giám đốc cũ, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Cô gái ở quầy lễ tân căng thẳng đến cả người đều cứng đờ.
Ánh mắt boss lớn có hơi lạnh, nhìn cô ta sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy.
“Là….
Là….
” Cô ta nơm nớp lo sợ nói: “Hai giờ trước cô Tần Tịch… cô Tần Tịch gọi điện thoại tới, hỏi có thể xếp lịch gặp mặt với ngài không?”Ánh mắt Tạ Liên Thành hơi tối đi.
Bỏ qua những mối quan hệ khác không nói tới, anh ta dạy lớp Tần Tịch một học kỳ.
Cho dù là đối xử với thầy giáo dạy mình, cũng không nên xa cách như thế mới phải.
“Em….
.
” Cô gái lễ tân không biết làm sao, ngẩng đầu nhìn về trợ lý đứng sau Tạ Liên Thành.
Ngoài cô Tô, Tô Nhiễm ra, những cô gái trẻ tuổi khác đều không cần để ý tới.
Đây là tin tức trợ lý truyền đạt lại cho các cô.
Trước giờ cô ta không nghe nói tới Tần Tịch, thì chỉ xử lý theo lệ thường thôi.
Chuyện như này rõ ràng đã làm rất nhiều lần, người này cũng không giống à?Tạ Liên Thành lại nhìn cô ta một cái.
Anh ta xoay người đi về phía thang máy, vừa lấy di động ra.
Ngón tay dài xẹt qua màn hình di động, cuối cùng dừng lại ở cái tên chỉ lưu độc một chữ.
Tịch.
Anh ta chần chờ một lát, ngón tay dường như có suy nghĩ của chính nó, điện thoại đã kết nối rồi.
“Chào ngài.
” Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nói ngọt ngào của Tần Tịch truyền tới.
“Tần Tịch.
” Tạ Liên Thành nhắm mắt lại, trong ngực nghẹn một hơi.
Cho dù chỉ là thầy giáo.
Cô muốn tìm anh ta, tại sao phải dùng cách như vậy?Nếu không phải đúng lúc anh ta nghe được, có phải sẽ không biết gì về chuyện đã xảy ra này không.
“Thầy Tạ?” Giọng nói của Tần Tịch nghe có vẻ kinh ngạc.
Cơn nghẹn trong lồng ngực Tạ Liên Thành lại càng khiến anh ta khó chịu thêm.
Đến cả số điện thoại cũng không lưu sao?Cho nên sở dĩ đi theo trình tự bình thường tìm anh ta, là bởi vì không nhớ số anh ta, không có cách nào liên hệ à?Hiểu biết này không những không làm anh ta thoải mái hơn chút nào, ngược lại Tạ Liên Thành lại càng cảm thấy khó chịu.
Vẻ mặt anh ta đen xì.
Trợ lý, thư ký đi phía sau đã ngoan ngoãn đứng chờ bên ngoài thang máy.
Ngay cả hai lãnh đạo cao tầng tập đoàn Tạ thị kia, cũng hai mặt nhìn nhau.
Boss nhỏ khoảng thời gian này, tâm trạng hiển nhiên không tốt.
Cái cô gái gọi “Tần Tịch” cũng không biết có địa vị gì, nhưng mà rất rõ ràng, làm cho anh ta càng không thoải mái.
“Em muốn gặp tôi?” Tạ Liên Thành