Tạ Liên Thành lại nhắm mắt lại.
Tay anh ta nắm tay lái càng thêm căng.
Cái cảm giác này, lại tới nữa.
Giống như mỗi lần hết tiết anh ta giải đáp vấn đề cho cô.
Trước mặt anh ta Tần Tịch cũng xem như ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cảm giác xa cách không thể nào xóa đi được.
Cô giống như giấu mình trong một tầng bảo hộ rất dày.
Tầng bảo hộ mềm mại, cho dù đấm lên một cái cũng không có cảm giác không thoải mái gì.
Nhưng muốn chạm đến người đứng trong tầng bảo vệ kia, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Bọn họ không ai lên tiếng nữa.
Xe chạy cũng không nhanh, 20 phút sau dừng lại ở một nhà hàng lưng chừng núi ở ngoại ô thành phố A.
Tạ Liên Thành vẫn xuống xe trước, galant mở cửa xe cho Tần Tịch.
Ánh mắt Tần Tịch nhìn xung quanh một vòng, mí mắt hơi rũ xuống.
Sắc mặt cô vẫn thong dong như cũ, trong lúc Tạ Liên Thành xoay người đóng cửa xe, trong mắt vẫn hiện lên vẻ lạnh nhạt.
“Mới rồi tôi đã đặt bàn.
” Tạ Liên Thành chào hỏi với nhân viên nhà hàng: “Họ Tạ.
”Anh ta đặt là vị trí tốt nhất trong nhà hàng.
Ở bên cạnh vách núi.
Bên cạnh là núi sông tráng lệ, có đôi khi còn nhìn thấy mây trắng lững lờ bay, mây mù lượn lờ khe núi.
Buổi tới thì còn có thể nhìn thấy sao trời, dưới trời sao nếm thử món ngon mỹ vị.
Đương nhiên, có cửa kính thủy tinh thật dày che chắn đi gió lớn thét gào thổi qua chỗ bọn họ.
Máy sưởi mở cũng vừa đủ.
Chỉ là nhà hàng có hương tuyết tùng thoang thoảng, để lại chút hơi thở mùa đông.
Phục vụ đưa thực đơn lên, Tần Tịch thoải mái nói với Tạ Liên Thành: “Thầy xem xem muốn ăn gì ạ? Em mời khách.
”Cô vừa nói, vừa đưa thẻ tín dụng của mình cho phục vụ.
Ánh mắt Tạ Liên Thành lóe lên, không ngăn cản Tần Tịch.
Anh ta tiện tay gọi mấy món đặc sản, sau đó hỏi Tần Tịch: “Còn muốn thêm gì nữa không?”“Dạ…” Tần Tịch nhận lấy thực đơn, lại gọi thêm hai món mình thích ăn.
Tuy là ăn cơm với Tạ Liên Thành, ăn gì với cô cũng chả khác gì cả.
Nhưng mà nếu đã tới rồi, lại là mình mời khách, cũng không thể để mình tủi thân được.
Phục vụ nhanh chóng đi khỏi.
Tần Tịch quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Cách cửa thủy tinh thật dày, cảnh sắc lưng chừng núi nhìn có vẻ không chân thật.
Nơi này cô cũng không lạ gì.
Lúc trước ……Tần Tịch hơi hơi nheo mắt lại.
Trong tiệc mừng công bọn họ thường uống rượu, bởi vì cố gắng bao lâu, mọi người đều rất vui vẻ.
Lúc Tạ Liên Thành cúi người hôn xuống, thật ra Tần Tịch cũng bị cồn làm cho ngây ngốc chút xíu.
Cô mờ mịt nhìn người đàn ông trước mặt, mãi đến khi môi đối phương dừng trên khóe môi mình.
Tâm trạng gì?Tần Tịch không nhớ rõ lắm.
Lúc đó cô vẫn ngoan ngoãn chấp hành theo yêu cầu của hệ thống.
Hình như còn nhẹ nhàng thở ra, tuyến tình cảm cuối cùng cũng có chút tiến triển.
Tuy là cô không có nhiều cảm giác mập mờ với Tạ