Phiên ngoại dưới góc nhìn kỳ dị của Tạ Liên Thành.Lúc Tạ thị sụp đổ, Lạc Phỉ đã làm cho Lạc gia có chỗ đứng vững chắc ở thành phố A.Đối với hắn mà nói, đối thủ đấu với hắn 7,8 năm Tạ Liên Thành này, giờ đã hoàn toàn không có chút uy hiếp nào.Toàn bộ Lạc thị đều nằm trong tay hắn, Lạc gia không có một ai dám lên tiếng phản đối hắn nữa.Hết thảy đều có vẻ bình lặng, không ồn ào.Thật ra có thể nhẹ nhàng thắng Tạ Liên Thành như thế, chính bản thân Lạc Phỉ cũng cảm thấy kỳ lạ.Ít nhất, ở thời điểm bắt đầu, thực lực của bọn họ ngang nhau.Cho dù điên cuồng như Lạc Phỉ, muốn hất văng Tạ gia, cũng cần phải tiêu tốn mất 10 năm, thậm chí thời gian chuẩn bị còn lâu hơn nữa.Không nghĩ tới, hai năm trước, cả người Tạ Liên Thành dường như đều thay đổi.Anh ta không hề chuyên tâm vào chuyện của gia tộc nữa, vốn dĩ đính hôn với Tô gia, sắp liên thủ với Tô gia rồi.Kết quả sau đó là, anh ta lại giải trừ hôn ước với Tô Nhiễm.Tô gia giận dữ, dần dần lại đứng về phía Lạc Phi.Lạc Phỉ ngứa mắt Tô gia, nhưng cũng không từ chối bọn họ quy hàng.Dù sao thì lúc đó, hắn còn chưa hoàn toàn nắm chắc, có thể ăn sạch Tạ gia hay không.Kẻ thù của kẻ thù, miễn cưỡng cũng coi như đồng bọn cùng hợp tác với hắn đi.Huống chi, tin tức mà Tô Triệt mang tới, có thể liên quan đến trung tâm Tạ gia.Tất nhiên Lạc Phỉ sẽ không từ chối.Nhưng hắn ta lại từ chối cô em gái tài hoa hơn người, cá tính lại xinh đẹp kia của Tô Triệt.Hắn còn chưa có thói quen nhặt lại đồ mà người khác không cần.Trong một hạng mục vô cùng quan trọng, quyết định thắng thua giữa Lạc Phỉ với Tạ Liên Thành.Lạc Phỉ xem như mượn nguồn tài nguyên Tô Triệt cống hiến, thắng đối phương.Một trận chiến này, quyết định thắng bại.Tạ gia cho dù có bản lĩnh, cũng không có khả năng xoay người nữa.Nhưng mà thắng lợi đó, lại không có cảm giác vui sướng giống như trong tưởng tượng của Lạc Phỉ.Hắn luôn cảm thấy thứ thiểu thiếu cái gì đó.Trong hai năm cuối cạnh tranh với Tạ Liên Thành, hắn không nhìn thấy ý chí chiến đấu mãnh liệt với hắn như những năm đầu của người thanh niên thiên tài đó nữa.Tạ Liên Thành giống như tự mình chắp tay dâng ra không ít lợi ích, tâm tư của anh ta dường như không còn đặt vào những quỷ kế phong vân trên thương trường nữa.Sau thu hoạch đại thắng đó, trong một yến hội ở thành phố A, Lạc Phỉ gặp được Tạ Liên Thành.Con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống.Đối thủ cạnh tranh ngày xưa của hắn, giờ đã không thể đứng ngang hàng với hắn nữa.Nhưng dù là ở thành phố A, Tạ thị cũng là một thế lực không thể khinh thường.Có thể nói như vậy là vì Lạc Phỉ không từng bước ép sát, từ từ buông tay.Từ đó bình thường quan hệ với Tạ gia, Tạ gia cứ thế duy trì thì vẫn giữ được vinh hoa phú quý khi xưa của bọn họ, cũng có thể chiếm một mảnh trời ở thành phố A.Cho nên trong yến hội này, trước khi Lạc Phỉ bước vào, vẫn có không ít danh viện vây quanh Tạ Liên Thành, yên hoa lộng lẫy.Tạ Liên Thành mặc tây trang màu đen, sơ mi trắng, nhìn có vẻ rất trầm lặng.Chỉ là lúc Lạc Phỉ đi vào, ngước mắt lên nhìn anh ta.Vẻ mặt anh ta cũng không phải tiều tụy gì, dáng người vẫn thẳng tắp.Ngũ quan tuấn mỹ vẫn hoàn mỹ như trước.Bỏ đi bối cảnh gia tộc, anh ta vẫn là một người đàn ông có đủ mị lực.Chỉ là cặp mắt kia, phảng phất mất đi cái gì.Mất đi cái gì chứ?Lạc Phỉ vừa tiến vào đại sảnh yến hội thì đương nhiên trở thành tiêu điểm của đám đông.Hắn bưng ly rượu để cao, khoan thai lắc lắc rượu vang đỏ trong đó.Nhìn những người giống như những con thiêu thân lao về phía mình.Thanh danh của Lạc Phỉ thật ra không được như Tạ Liên Thành.Thành phố A sớm có tin đồn, nói hắn tàn nhẫn độc ác, máu lạnh tuyệt tình.Với những người thân thiết nhất cũng không hạ thủ lưu tình.Hắn vốn dạo chơi trong minh giới hắc ám, đôi tay từ lâu đã bị hắc ám cắn nuốt.Là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm lại điên cuồng đáng sợ.Nhưng mà Lạc Phỉ cũng có dung mạo tuấn mỹ tới cực hạn.Lạc gia sau lưng, giờ lại càng như mặt trời ban trưa, sớm thành phủ khả địch quốc.Mà hắn, dùng thời gian chưa tới 10 năm, từ một đứa con riêng không xu dính túi, không được gia tộc thừa nhận, thậm chí còn bị giấu trong bóng tối.Lại trở thành người khống chế toàn bộ Lạc gia, đủ hô mưa gọi gió ở thành phố A này.Người đàn ông như vậy, nếu có mắt nhìn một chút, cũng đủ nhận ra là người khiến rất nhiều thiếu nữ lao đầu vào tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa.Huống chi, Lạc Phỉ cái gì cũng có.Hơn nữa mỗi một thứ, hắn đều đứng trên đỉnh.Cho dù vẻ mặt hắn lạnh lùng, môi mỏng mím thành một đường cong tuyệt tình.Những thiếu nữ kiều diễm như những đóa hoa đó, vẫn cứ gấp không chờ nổi vây quanh người hắn.Ngay cả những người mới rồi còn đang xum xoe bên người Tạ Liên Thành, cũng có nhiều người chọn đứng bên cạnh hắn.Lạc Phỉ không thèm để ý tới bọn họ.Ánh mắt hắn lạnh nhạt đảo qua Tạ Liên Thành.Ngay cả yến hội như vậy, thật ra hắn cũng không thích.Chỉ là tới thời điểm thu hoạch thành quả thắng lợi, hắn muốn tới nhìn xem, cái người đàn ông khi xưa có thể đấu với mình hơn 10 năm, bộ dáng sa sút sẽ như thế nào.Có lẽ Tạ Liên Thành cảm nhận được ánh mắt của hắn.Anh ta cũng ngước mắt, lẳng lặng nhìn về phía Lạc Phi.Cặp mắt đen nhánh kia, dường như không hề có sự dao động trong đó, nhìn không thấy sự nản lòng khó chịu gì.Chỉ có một vực sâu đen thăm thẳm không nhìn thấy đáy.Trong nháy mắt đó, cho dù Lạc Phỉ vùi mình trong bóng đêm đủ lâu, cũng cảm nhận được sự thờ ơ toát ra từ người Tạ Liên Thành.Đây rõ ràng mà một người đàn ông lớn lên trong cẩm y ngọc thực, người người vây quanh.Giống như đã quên sạch ý nghĩa của một gia tộc phú quý với bản thân mình.Ít nhất thất bại và mất mát bởi Lạc Phỉ, cũng không làm anh ta động dung.Có lẽ Lạc Phỉ cũng biết được vì sao bản thân lại không cảm nhận đủ vui sướng thỏa mãn khi chiến thắng rồi.....Nếu đối thủ cản bản không thèm để ý tới thắng lợi của mình, đương nhiên cảm giác chiến thắng sẽ tụt đi nhiều lắm.Những người vây quanh Tạ Liên Thành ào ào tránh xa anh ta, chạy tới lấy lòng Lạc Phỉ.Thậm chí Lạc Phỉ còn nhìn thấy rõ ràng Tạ Liên Thành thả lỏng cả người ra luôn.Sau đó Tạ Liên Thành cứ im lặng, xoay người đi ra bên ngoài đại sảnh yến hội.Đây là một yến hội của một hào môn thế gia ở thành phố A tổ chức.Địa điểm là biệt thự nhà cũ gia tộc, diện tích rất lớn, còn có một vườn hoa cảnh sắc không tệ.Lạc Phỉ cũng nhanh chóng ném những người đó lại, đi theo Tạ Liên Thành ra khỏi biệt thự.Hắn nhìn đối phương thả nhẹ bước không mục đích đi trong vườn hoa.Lúc đó vừa hay là mùa hè.Ban đêm trăng sáng, trên trời có rất nhiều sao.Tạ Liên Thành đi được mấy bước, vậy mà lại ngửa đầu lên nhìn sao trời.Anh ta hoàn toàn cảm thấy hành động này chả có vấn đề gì cả.Anh ta là một người đàn ông sắp 30 tuổi đang gánh vác trách nhiệm gia tộc trên vai.Hơn nữa, trong cuộc cạnh tranh liên quan đến sự tồn vong của gia tộc, anh ta lại bại bởi đối thủ cạnh tranh của mình.Bại bởi Lạc Phi Tạ Liên Thành vậy mà còn có tâm trạng một mình đứng trong vườn hoa của nhà người khác, ngắm sao.Lạc Phỉ cũng nhịn không được cười.Hắn nhếch nhếch khóe môi, cầm ly rượu chậm rãi đi qua.Thậm chí hắn còn tốt tính đứng bên cạnh Tạ Liên Thành, giống như anh ta, ngửa đầu ngắm bầu trời đầy sao.Lạc Phỉ không nói gì.Tạ Liên Thành ngay từ đầu giống như không tính mở miệng.Nhưng mà rất nhanh, anh ta nhíu mày, quay đầu nhìn về phía