Lạc Phỉ coi từng tấm từng tấm.
Từ thời còn đi học, cô gái gọi Tần Tịch này hình như là một người rất thích cười.
Ngậm ống hút uống trà sữa với các bạn học đi trong vườn trường, lúc nào chụp ảnh cũng đang cười.
Chắc đây là đi du lịch tốt nghiệp, cô gái mặc váy trắng ngồi bên bờ sông, nghiêng đầu nhìn về máy ảnh, cũng đang cười.
Đôi mắt cô rất đẹp.
Đặc biệt là lúc cười rộ lên, giống như có ngàn ngôi sao đang lấp lánh trong đó vậy.
Ánh mắt trong trẻo, linh động, sạch sẽ như dòng suối mát.
Chỉ cần nụ cười đó, cũng đủ trấn an người đang nôn nóng.
Ngũ quan của Tần Tịch không phải loại đặc biệt tinh xảo.
Thậm chí có nét giống như mỹ nhân thanh thoát trong tranh thủy mặc, xinh đẹp nho nhã, lại không có tính công kích.
Tuy cũng được xem như xinh đẹp nhưng tuyệt đối không phải loại sẽ khiến người khác kinh diễm ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Lạc Phỉ lật từng tấm từng tấm, thế mà nửa ngày lại chỉ chìm đắm trong đó, đến cả công việc cũng gạt qua một bên.
Mái đến khi trợ lý nhắc nhở hắn, đã đến giờ ăn trưa rồi.
Lúc này Lạc Phỉ mới như tỉnh lại từ trong mộng, từ nụ cười của Tần Tịch tỉnh táo lại.
Hắn hiếm khi chật vật đặt một tấm ảnh cuối cùng trên tay xuống.
Nhưng cũng chỉ trong vài giây lại khôi phục dáng vẻ thong dong.
Lạc Phỉ ngồi yên trên ghế của mình, quay đầu nhìn về phía trợ lý.
“Thay tôi hẹn với Tạ Liên Thành.
” Hắn nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt trước sau như một, lạnh nhạt.
Trợ lý không đoán được tâm tư của hắn, cũng chưa bao giờ dám đoán.
Anh ta gật gật đầu, ghi nhớ chuyện này lại.
Ăn cơm trưa đơn giản một chút, buổi chiều có mấy hợp đồng cần Lạc Phỉ đích thân xử lý.
Hắn lại rút file ghi chép cuộc đời Tần Tịch ra.
Tổng cộng có không đến 50 bức ảnh, nở nụ cười nhìn ống kính thì đã có hơn 40 tấm.
Ngoài những cái này ra còn có mấy tấm.
Trong đó có một tấm, chắc là lúc Tần Tịch còn đi học.
Cô an tĩnh ngồi ở một góc trong thư viện, trên bức ảnh đen trắng không nhìn ra cô mặc quần áo màu gì.
Nhưng có thể nhìn thấy ánh mặt trời len qua khung cửa sổ, chiếu lên một vầng ánh sáng hiền hòa trên người cô.
Ảnh chụp không giống như được chụp lén.
Bởi vì Tần Tịch vẫn cứ mím môi cười nhìn máy ảnh.
Trên má cô có lúm đồng tiền nho nhỏ, lúc cười rộ lên nhìn nông nông.
Ánh mắt vẫn trong trẻo sáng ngời.
Còn bừng sáng hơn cả ánh mặt trời lùa vào cửa sổ.
Là ai chụp bức ảnh này?Trong lòng Lạc Phỉ hơi hơi động.
Hắn lật tới tấm tiếp theo, là Tần Tịch ngồi trên cỏ.
Người chụp ảnh hẳn là đứng phía sau gọi cô, cô hơi ngoảnh đầu nhìn về phía máy ảnh.
Đôi mắt vừa mới cong lên, tươi cười còn chưa nở rộ.
Thần thái mang theo vẻ ngây thơ lại hơi lười biếng, vậy mà lại có một loại thiên chân vũ mị không nói lên lời.
Lạc Phỉ rút hai bức ảnh này ra.
Hắn nhìn chằm chằm một lát, chậm rãi đặt vào ngăn kéo của mình.
Ngoài ảnh chụp ra, trợ lý còn sửa sang những công việc lớn nhỏ trong đời Tần Tịch phụ trách nữa.
Lúc sáng Lạc Phỉ vội vàng lướt qua vài dòng, giờ lại mở ra cơi lần nữa.
Không biết có phải quá quen với nụ cười kia rồi không mà lúc đọc những hàng chữ trắng đen miêu tả lại, lại chẳng hiểu sao có một cảm giác quen thuộc lạ kỳ.
Cô nhi.
Thi đậu học viện y học lâm sàng đại học A.
Đổi chuyên ngành.
Vào công ty Tạ Liên Thành thực tập.
Sau khi tốt nghiệp thuận lợi ở lại công ty.
Bước lên lãnh đạo cấp trung.
Dần dần được trọng dụng, trở thành trợ thủ đắc lực không thể thiếu bên người Tạ Liên Thành.
Công ty Tạ Liên Thành vững bước phát triển, tầm quan trọng của Tần Tịch từ từ được biểu hiện ra.
Dần dần bắt đầu được người săn đón.
Sau đó nữa, công ty Tạ Liên Thành bước lên đỉnh.
Khi đó anh ta đúng là rất lợi hại, mặc dù Lạc Phỉ có Lạc thị làm chỗ dựa.
Anh ta có thể đấu ngang tay với hắn.
Trong lòng Lạc Phỉ đột nhiên động động.
Hắn nhấn nút nội bộ: “Tôi nhớ công ty có một phần tư liệu về những người xung quanh Tạ Liên Thành, tìm tới đưa cho tôi.
”Đó là tư liệu có từ hai ba năm trước rồi.
Trợ lý đi phòng hồ sơ cơ mật tìm một lát, sau đó đưa một phần văn kiện được bảo quản kỹ càng về.
Lạc Phỉ tiện tay nhận lấy, bắt đầu lật xem.
Tướng lĩnh đắc lực bên người Tạ Liên Thành.
Đồng bọn hợp tác với anh ta, trợ lý cao cấp, lãnh đạo bậc trung trong công ty, sau đó là!.
Tần Tịch.
Lạc Phỉ rút riêng một tờ giấy mỏng trong đó ra.
Hắn từng xem qua tư liệu này, năm đó Tạ Liên Thành vẫn là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của hắn, người bên cạnh đối phương, đương nhiên hắn sẽ phải tìm hiểu.
Thì ra là Tần Tịch này à!.
.
Lạc Phỉ nhìn tư liệu cấp dưới mô tả về Tần Tịch.
Sức quan sát nhạy bén, thận trọng, khéo léo, thông minh, chuyên nghiệp.
Các đối thủ trên thương trường hay là đối tác hợp tác đánh giá cô hầu hết nghiêng về biểu dương.
Quan trọng nhất chính là, những công việc mấu chốt nhất trong công ty của Tạ Liên Thành, là sự kết hợp giữa khoa học đời sống và kỹ thuật máy tính.
Không biết có phải do học y một năm hay không.
Trên phương diện này, Tần Tịch có cái nhìn sâu sắc và phán đoán chính xác về nó.
Vào những thời điểm mấu chốt nhất, cô luôn đưa ra những phán đoán chuẩn nhất cho công ty Tạ Liên Thành.
Tạ Liên Thành kiêu ngạo, không muốn dựa vào Tạ thị, muốn dựa vào sức mình đứng vững gót chân ở thành phố A.
Nhưng mà một công ty mới như thế, tỷ lệ chịu lỗi sẽ khá thấp.
Có lẽ một lần thất bại sẽ khiến công ty rơi vào nguy cơ phá sản.
Phán đoán của Tần Tịch, có thể nói là giúp Tạ Liên Thành tránh đi rất nhiều hố lớn, làm cho công ty của anh ta thuận lợi phát triển vù vù.
Lạc Phỉ hơi hơi nheo đôi mắt lại.
Nếu là như thế này, vậy đúng thật là không đơn giản.
Hắn tiếp tục lật về phía sau.
Công ty Tạ Liên Thành cũng không phải vô cùng kiên cố không phá nối, chỉ cần là chỗ có người, sẽ luôn có mâu thuẫn.
Khi những bí mật nội bộ bị tiết lộ, tầm quan trọng của Tần Tịch cũng bắt đầu bị đối thủ cạnh tranh biết được.
Vì thế có người bắt đầu săn đón.
Lạc Phỉ ngước nhìn trợ lý đang im lặng đứng trước mặt mình, hỏi: “Năm đó Lạc thị có chào mời Tần Tịch này không?”“Có ạ.
” Trợ lý gật gật đầu, “Nhưng mà lần đầu gặp mặt, đối phương đã từ chối.
”Anh ta cẩn thận nhớ lại.
Chuyện này xảy ra lâu quá rồi, cũng may mà mình biết thói quen của Boss nhà mình.
Lúc Lạc Phỉ bảo anh ta tra tư liệu, trợ lý đã nhớ tới chuyện này, còn cố ý đi hỏi công ty HR.
“Ồ?” Lạc Phỉ hơi hơi nhướng mày.
“Từ chối rất dứt khoát.
” Trợ lý lựa lời nói: “Không phải là muốn lạt mềm buộc chặt với chúng ta, là rất dứt khoát kiên định nói rõ sẽ không rời khỏi Tạ thị.
”Lạc Phỉ nhếch nhếch khóe môi.
“Nguyên nhân thì sao?” Hắn lại hỏi.
Để bọn họ đưa ra kết luận như vậy, chắc chắn có lý do.
“Cô ấy nói sẽ không rời khỏi Tạ Liên Thành.
” Trợ lý cẩn thận liếc nhìn Boss nhà mình một cái, nhỏ giọng đáp.
Lạc Phỉ đột nhiên ngước mắt.
Ánh mắt hắn đảo qua ảnh chụp Tần Tịch được đặt trên bàn mình.
Có phải là một cô gái dù có thông minh hơn nữa, lúc bị tình yêu làm lu mờ tầm mắt sẽ bắt đầu trở nên ngu xuẩn, rồi từ từ phạm sai lầm.
Lạc Phỉ nhìn vào đôi mắt Tần Tịch trên ảnh chụp.
Thật khó để hắn liên tưởng tới một Tần Tịch được mọi người đánh giá là có sức quan sát nhạy bén với một cô gái tươi cười lộ má lúm đồng tiền như hoa, ánh mắt trong trẻo trên ảnh là cùng một người.
Giống như thế, hắn cũng rất khó dung hòa một cô gái thông thấu với một cô gái bị tình yêu làm mù mắt lại với nhau.
“Nghe đâu tất cả các công ty có ý định mời chào, đều nhận được cùng một câu trả lời như thế.
” Trợ lý bổ sung thêm một câu.
Lạc Phỉ không nói gì.
Cô gái thông minh này.
Hoặc là cô ấy biết, cho dù dùng bất cứ lý do từ chối nào cũng không thể làm cho những người này hết hy vọng.
Nhưng mà mọi người thì thường thích hóng chuyện, đương nhiên bằng lòng nghe ngóng những lý do như vậy.
Khi một cô gái nhỏ từ chối chuyện rời đi vì lý do tình cảm, những người có ý đồ săn đón đó ngược