Vẻ mặt Tạ Liên Thành nhìn qua rất kỳ lạ.Ánh mắt anh ta chớp chớp, vẫn không dám nhìn thẳng vào Lạc Phỉ.Tay nắm ly thủy tinh vẫn luôn dùng sức, ngay cả rượu trong ly màu đỏ thẫm cũng sánh lên hơi gợn sóng.Lạc Phỉ nhìn thấy thú vị.Sau khi Tạ Liên Thành từ bỏ, hắn ta cảm thấy cuộc sống không còn thú vị mấy nữa.Cái cảm giác giành được thắng lợi, nhưng mà thắng lợi một nửa là do đối thủ từ bỏ không chiến đấu nữa.Thật là làm hắn cảm thấy không thoải mái gì cả.“Tôi....” Tạ Liên Thành há miệng thở dốc.Ánh mắt anh ta chớp chớp, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Phi.Đối phương vẫn nhếch nhếch khóe môi, dù bận vẫn ung dung ngồi xuống đối diện anh ta.“Sao anh biết...” Sắc mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, gian nan lắm mới nói được cái tên này ra khỏi miệng: “Biết....!biết Tần Tịch?”Cái tên xa cách hai năm rưỡi, đột nhiên nói ra từ chính miệng mình.Tạ Liên Thành có cảm giác trống rỗng.Cái loại cảm giác này không giống như bụi bặm lắng xuống sau bão giông.Cũng không phải cảm giác mờ mịt khi mất đi thứ gì quan trọng nhất.Cho dù chính anh ta cũng không biết hình dung như thế nào.Có lẽ là, khi một người hoàn toàn chìm vào bóng đêm, không còn phương hướng, cũng không nhìn thấy phía trước mênh mang.Tần Tịch à......Cái tên này, anh ta còn nghĩ cả đời này mình sẽ không chạm vào nữa.Anh ta vốn dĩ cho ràng, cô đã chôn sâu vào lòng đất rồi.Trong bóng đêm lúc anh ta không nhìn thấy, không gặp được, lặng yên bị thời gian mang đi mất.Thì ra là....Tạ Liên Thành nhịn không được cười khổ một tiếng.Lúc được nhắc lại, thứ đầu tiên anh ta nghĩ đến không phải là Tần Tịch đã làm những gì cho anh ta.Không phải bản thân mình hối hận.Mà là lúc còn trẻ, trong bữa tiệc đó.Anh ta uống chút rượu, không đến mức say.Nhưng anh ta lại ỷ vào mình uống rượu xong, cứ để bản thân ngang ngược vô lý như thế.Anh ta chặn Tần Tịch lại ở sân thượng không một bóng người.Đôi mắt to tròn của cô mở thật to, ánh mắt trong trẻo, bên trong là ảnh ngược nho nhỏ của mình.Cô cũng uống chút rượu, cách rất gần, thậm chí còn ngửi thấy hương rượu vang nhàn nhạt.Sau lưng cô, là bầu trời đêm mượt như nhung.Ngày đó không có sao trời, hay là có nhỉ?Tạ Liên Thành không nhớ rõ lắm.Nhưng anh ta nhớ rõ, đôi mắt Tần Tịch, còn sáng hơn cả sao trên trời.Sau đó anh ta cúi người, hôn cô.- Đó là lúc bọn họ cách nhau gần nhất.Cũng có lẽ là, lúc anh ta cách hạnh phúc gần nhất.“Vì sao tôi lại không biết?” Lạc Phỉ nhìn Tạ Liên Thành, “Lạc thị ra giá rất cao chào mời Tần Tịch, cô ấy cự tuyệt đến là dứt khoát lưu loát.”Hắn cười như không cười nhìn Tạ Liên Thành: “Anh muốn biết, cô ấy từ chối như thế nào không?”“Như thế nào?” Tạ Liên Thành cảm thấy mình bây giờ có lẽ giống như con thỏ đang đứng cạnh bẫy rập.Biết rõ nếu nhảy xuống phía trước, có lẽ sẽ vạn kiếp bất phục.Nói không chừng có khi còn biến thành con mồi nằm trên thớt của đối phương, chỉ có thể mặc người xâu xé.Nhưng mà anh ta vẫn nhịn không được hỏi: “Cô ấy từ chối thế nào?”“Cô ấy nói...” Giọng điệu của Lạc Phỉ nhàn nhạt: “Cô ấy sẽ không rời khỏi anh.”m thanh “ầm ầm” vang lên.Tạ Liên Thành chỉ cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đầu.Anh ta cảm thấy mình như bắt được cái gì đó, lại giống như chẳng bắt được gì.Anh ta chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn Lạc Phỉ, nhìn vẻ nghiền ngẫm lại châm chọc trên mặt đối phương.Người này là ma quỷ.Tạ Liên Thành biết.Những cú đánh chuẩn xác của Lạc Phỉ, trước giờ luôn găm thẳng vào tim.Có đôi khi thậm chí, chỉ cần dựa vào đòn tâm lý cũng có thể làm cho đối thủ của hắn đi đời luôn.Tạ Liên Thành không phải chưa từng trải qua, chỉ là không nghĩ tới, một đòn công kích vào nhược điểm trong lòng người, sẽ khiến cho anh ta, nháy mắt đau đến không thở nổi như thế.Anh ta không thể nào ngồi thẳng người dậy, chỉ có thể gập người xuống.Cơn đau dày đặc không phải cắm chặt vào tim mà giống như có ngàn vạn con kiến gặm nhấm khắp chả người anh ta.Từng chút từng chút, không nói nổi đau đến mức nào lại khiến cho cả người vô cùng khó chịu.Tạ Liên Thành nhớ mình đã đọc qua một quyển sách.Bên trong có nhắc tới một loại độc, khi bị trúng độc sẽ khiến người ta đau đớn như có ngàn vạn con tằm gặm nhấm thân thể.Đau đớn muốn chết, lại không thể chết ngay lập tức.Anh ta cảm thấy, bây giờ bản thân cảm thụ chính là như vậy.Qua một lúc lâu.Hoặc có khi chỉ là trong nháy mắt.Cảm giác khó chịu, trống rỗng không còn chút sức lực nào mới từ từ rút khỏi thân thể anh ta.Một tay Tạ Liên Thành nắm lấy tay vịn, miễn cưỡng để bản thân nhìn không có cảm giác quá mức sơ suất.“Anh muốn gì?” Anh ta đột nhiên hỏi.Lạc Phỉ hẹn anh ta tới, đột nhiên nhắc tới Tần Tịch.Chẳng qua cũng chỉ là vì khiến anh ta khổ sở, làm anh ta khó chịu.Hoặc là nói, hắn có mục đích gì?Tạ thị sao?Hay là Tô Nhiễm?Hay là cái khác......Những thứ này với anh ta mà nói, thật ra chẳng có ý nghĩa gì.Tạ thị bây giờ, nếu Lạc Phỉ thật sự muốn, bọn họ gắng gượng cũng không được bao lâu.Tô Nhiễm.....Tạ Liên Thành cười khổ một tiếng, anh ta với cô ấy đời này không thể nào nữa rồi, cũng chỉ có thể là người lạ.“Muốn gì à?” Lạc Phỉ lặp lại câu hỏi của anh ta, “Tôi muốn biết, nhiều hơn.”Hắn nói.“Hả?” Tạ Liên Thành hơi không hiểu.Anh ta nheo mắt lại nhìn Lạc Phỉ, một lúc lâu mới hiểu được ý đối phương.Người đàn ông giống như ác ma này, vậy mà lại muốn biết nhiều chuyện hơn về Tần Tịch.“Không, thể, nào.” Những chữ này dường như được phun ra khỏi kẽ răng.Tạ Liên Thành chậm rãi đứng lên: “Tôi không thể nào nói cho anh.”“Vì sao?” Lạc Phỉ ngửa đầu nhìn anh ta.“Tần....!Tần Tịch đã đi rồi.” Tạ Liên Thành nói: “Mỗi lần tôi nhắc đến cô ấy là một lần xúc phạm tới cô ấy.Cô ấy sẽ không vui.”Tần Tịch chắc chắn hận anh ta thấu xương.Tạ Liên Thành thực sự không cách nào tưởng tượng được.Anh ta đã từng thử đặt mình vào vị trí của người khác mà suy sét.Nếu là anh ta, vào lúc như vậy chọn cứu Tần Tịch, sau đó đối phương lại bỏ rơi mình đang bị trọng thương chạy đi tìm một người đàn ông khác....Tạ Liên Thành cảm thấy bản thân mình sẽ khổ sở chết mất.“Nhưng mà tôi muốn biết.” Giọng điệu của Lạc Phỉ cứ bình bình.Hắn đủng đỉnh nói: “Tôi có thể dừng tay bỏ qua cho Tạ gia, để cho các người có thể tiếp tục sinh sống ở thành phố A.
Để ba mẹ, người lớn nhà anh, ông nội anh....!Có thể an hưởng tuổi già.”Lợi thế trong tay hắn đủ lớn.Hắn không tin, Tạ Liên Thành sẽ không thỏa hiệp.Tạ Liên Thành: “….”Anh ta nghe nói qua về thanh danh của Lạc Phi.Biết người con riêng bị gia tộc vứt bỏ này, cuối cùng có thể ngồi vào vị trí hiện tại, thủ đoạn không phải tầm thường.Nhưng anh ta thực sự không ngờ rằng đối phương vậy mà có thể nói những điều đơn giản và thẳng thắn như vậy.“Hoặc là nói, cộng thêm một nhà Tô Nhiễm bị anh vứt bỏ.” Ánh mắt Lạc Phỉ lạnh lùng, nhếch nhếch khóe môi: “Đủ rồi nhỉ?”Hắn tàn nhẫn, hắn lãnh khốc, hắn tuyệt tình.Hắn chính là ác ma!Tạ Liên Thành hít sâu, lại hít sâu.Cuối cùng anh ta cũng biết vì sao những bạn bè, đối tác ngày xưa của anh ta lại sợ giao tiếp với người đàn ông này như thế.Hắn đúng là một trong những người đàn ông đáng sợ nhất trên thế giới này.Hắn đúng thật giống như trong lời đồn, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, ngó lơ tất cả lễ giáo thế tục.Tạ Liên Thành chậm rãi ngồi dựa vào lưng ghế.“Thông minh.” Lạc Phỉ cười mỉm chi ra hiệu mời với anh ta: “Có thể bắt đầu rồi.”“Anh muốn biết gì?” Tạ Liên Thành nghiến răng nghiến lợi hỏi.Bây giờ anh ta bắt đầu hối hận.Anh ta không nên từ bỏ nhanh như vậy.Cho dù bây giờ cái gì cũng không có ý nghĩa với anh ta, ít nhất anh ta cũng không nên làm Tạ thị rơi vào nông nỗi này.Cảm giác trở thành thịt cá cho người, đúng là khó chịu quá thể.“Muốn biết về Tần Tịch.” Lạc Phỉ nói như thật.“Tần Tịch.....” Tạ Liên Thành lặp lại cái tên này.Tối nay anh ta nhắc tới Tần Tịch còn nhiều hơn cả mấy năm nay cộng lại rồi.“Cô ấy là...” Anh ta gian nan nói, giọng nói vì khô khốc mà trở nên khàn khàn: “Là một cô gái