Lúc trợ lý dẫn Tần Tịch tới gặp Lạc Phỉ đúng lúc hắn vừa mới kết thúc một cuộc hội nghị.
Hắn đang ngồi trên ghế sô pha sạch sẽ sáng sủa trong văn phòng rộng rãi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lỗ tai hắn vẫn còn đang lùng bùng những âm thanh phản đối hắn của mấy người trong gia tộc.
Ồn ào rối ren, còn ngầm mang theo sự miệt thị và không phục không nói lên lời.
Lạc Phỉ không tiếng động trào phúng.
m thanh phản đối kịch liệt nhất, chắc là của một lão già hắn phải kêu một tiếng bác.
Dù sao đối phương cũng có hai con trai, đều là “bạn tốt” của anh trai Lạc Phỉ.
Một nhà bọn họ, đều là những người trung thành nhất vây quanh anh trai lớn ruột thịt của hắn.
Ai cũng không nghĩ tới, một đứa con riêng vừa mới về nhà có hơn một năm.
Thanh niên ai đi qua cũng đều xem thường, vậy mà sau 1 năm 4 tháng, lấy thủ đoạn mạnh mẽ khiến người khác không thể ngăn cản, đoạt lấy vị trí Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.
Trong tay Lạc Phỉ, có 26% cổ phần tập đoàn Lạc thị.
Vượt qua hết mọi người, kể cả cái người gọi là ba hắn đang nằm trong bệnh viện an dưỡng.
Đến nối anh cả cùng cha khác mẹ với hắn, người vẫn luôn được coi là người thừa kế được bồi dường, trong tay cũng chỉ có 9%.
Cần phải cộng thêm phần của ba anh ta, mới có thể miễn cưỡng đè Lạc Phỉ được.
Nhưng mà hắn cũng không lo lắng.
Hắn! ! Tiếng gõ cửa đánh gãy suy nghĩ của Lạc Phi.
Là trợ lý đặc biệt kiêm trợ thủ đắc lực do chính tay hắn mang vào tập đoàn Lạc thị, cũng cùng nhau đưa hắn lên vị trí Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị bây giờ.
Sau khi được cho phép mới dẫn theo một cô gái trẻ đẩy cửa đi vào.
Mắt Lạc Phỉ mở to nhìn một cái, đột nhiên ánh mắt hơi hơi chớp chớp.
Cô gái mặc áo vàng nhạt, quần jean, nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ chừng 20 tuổi.
Tóc đen mềm mại xõa sau vai.
Có lẽ xuất phát từ lịch sự, cô gái trang điểm nhẹ một xíu.
Trên khuôn mặt nhỏ thanh tú, ngũ quan được trang điểm nhẹ lại càng thêm tinh xảo trang nhã.
Mày lá liễu, mi dày cong vút, sống mũi dọc dừa thẳng tắp, tiếp đó là đôi môi mỏng.
Cô gái cũng tò mò nhìn về phía hắn.
Lúc này Lạc Phỉ mới phát hiện, trong ngũ quan của cô, đẹp nhất chắc là đôi mắt kia.
Cũng không thể nói rõ đẹp đến mức nào.
Đôi mắt của cô gái trên thực tế cũng không phải vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng mà ánh mắt vô cùng sạch sẽ sáng ngời.
Bị cô nhìn như vậy.
Những bực bội Lạc Phỉ mới gom góp từ hội nghị về, giống như trong nháy mắt đã phai nhạt đi nhiều.
Hắn hơi hơi nheo mắt lại.
Có khi trợ lý còn chưa kịp giới thiệu cô gái mà mình mang tới, một cái tên đã lướt qua trong lòng Lạc Phỉ trước!.
.
Tần Tịch.
Là Tần Tịch.
Lạc Phỉ nhớ rõ nàng.
Tuy là trước giờ hắn chưa từng gặp qua cô nhưng lại biết rất nhiều chuyện về cô.
Cô là sinh viên ưu tú của học viện tài chính đại học A, lúc tốt nghiệp những chứng chỉ chuyên ngành yêu cầu phải có đều đã đạt được.
Cẩn thận, nhạy bén, khả năng quan sát đặc biệt xuất sắc.
Hơn nữa có thể nhìn xa, ánh mắt và kế hoạch đều xây dựng dài hạn, không phải là một người tính toán chi li.
Cho nên, cô đi theo bên người Tạ Liên Thành, đã giúp anh ta rất nhiều chuyện.
Tuy là không thể nói có tác dụng quyết định nhưng mà đúng là giúp công ty của Tạ Liên Thành phát triển, ít phải đi đường vòng nhiều.
Có năng lực như vậy, trẻ tuổi, còn là một cô gái rất xinh đẹp nữa.
Vào lúc chính Tạ Liên Thành còn chưa nhận ra, bản thân anh ta đã sớm chìm sâu vào vũng lầy rồi.
Chỉ là yêu rồi mà không tự biết thôi.
Lạc Phỉ hơi rũ mắt xuống.
Lông mi dài, dày rũ xuống, che khuất đi ánh nhìn tìm tòi nghiên cứu còn thêm cả chút nghi ngờ của hắn.
Chẳng qua đầy đều là chuyện của đời trước.
Là cô gái đời trước mất đi đã khiến đối thủ của hắn là Tạ Liên Thành trực tiếp mất đi ý chí chiến đấu.
Cô gái luôn ở bên cạnh không rời không bỏ giúp đỡ Tạ Liên Thành, không quan tâm những công ty khác ra điều kiện hậu đãi thế nào cũng thờ ơ.
Bây giờ, xuất hiện trước mặt mình.
Vì sao?Lạc