Ngô Hi Ngạn nói rồi bước nhanh về phía bàn làm việc.
Anh chào hỏi thầy Tôn trước, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Tạ Liên Thành, gật gật đầu với đối phương.
Sau đó vươn tay, tùy ý cầm lấy đơn dự tuyeen của đám người Lâm Oánh Oánh nhìn lướt qua.
“Đây là đơn dự tuyển của nhóm các cô?” Trong năm phút Ngô Hi Ngạn đã lật xong hết toàn bộ đơn đề nghị.
Có lẽ là giọng điệu của anh quá lạnh lùng, Lâm Oánh Oánh vừa nãy vẻ mặt còn tràn đầy sự thẹn thùng chờ đợi, giờ thì trong lòng đã bắt đầu kinh sợ.
Cô ta liếm liếm môi, có hơi lo lắng nhìn về phía bạn trai của mình.
Nhưng mà thầy Tôn ở bên đây, Tần Tịch các cô ấy cũng ở đây.
Lúc này cô ta muốn không thừa nhận, cũng không có khả năng rồi.
“Tôi hỏi cô.
” Hiệu suất làm việc của Ngô Hi Ngạn từ trước đến nay đều rất cao.
Anh liếc nhìn Lâm Oánh Oánh, đem đơn dự tuyển trực tiếp đặt trên bàn, tay chỉ chỉ vào một dòng trong đó: “Các người nếu đã có thể nhắc đến nguyên lí của cái thực nghiệm này, vậy thì…”Anh ngừng lại một lát, tiện tay lấy một cây bút, ở trên chỗ trống của đơn đấu thầu viết xuống một cái từ vựng chuyên môn: “Giải thích đi, khái niệm này và các nguyên lí liên quan!”Lâm Oánh Oánh há hốc miệng.
Cô ta ngây người ngẩng đầu nhìn Ngô Hy Ngạn.
Lại cúi đầu nhìn cái từ vựng xa lại mà từ trước đến giờ cô ta chưa từng nghe qua.
Hơn cả nửa ngày cũng đều không thể nói ra.
“Cô không biết…” Ánh mắt của Ngô Hi Ngạn lạnh lùng sắc bén đảo qua những người bạn đồng hành cùng Lâm Oánh Oánh, “Vậy thì ba người các người, qua đây.
”Giọng nói của anh cũng không gay gắt lắm.
Nhưng mà hơi thở trên người anh lại quá cường đại.
Sự sợ hãi này khiến cho Lâm Oánh Oánh và những người bạn cùng đồng hành với cô ta cũng đều không nói nên lời.
Ngô Hi Ngạn tiếp tục viết “soạt soạt soạt” vài cái danh từ lên trên giấy.
Hai cái cuối cùng, thậm chí là một chuỗi dài các cụm từ tiếng anh.
“Những cái này…” Anh hờ hững nhìn Lâm Oánh Oánh và những người khác, “Biết là cái gì không?”Tần Tịch với Âu Dương Nguyệt nhịn không được nghiêng đầu lại nhìn, hai người tò mò nhìn xem Ngô Hi Ngạn viết cái gì.
“Hả….
.
” Âu Dương Nguyệt nhỏ giọng cảm thán: “Mấy cái này sao quen thuộc thế nhỉ!”Mấy danh từ, khái niệm, nguyên lý….
.
đều là mấy cái Ngô Hi Ngạn đã từng kiểm tra qua các cô.
Mấy người Tiểu Tịch không dám nói là thuộc làu làu nhưng mà giải thích rõ ràng thì không thành vấn đề.
Thầy hướng dẫn quá mức ưu tú xưa giờ vẫn luôn là con dao hai lưỡi.
Nếu bạn không đạt được yêu cầu của người ta, thì sẽ bị chém cho người đầy thương tích.
Âu Dương Nguyệt cười cười nhìn sắc mặt trắng bệch của bốn người trong nhóm Lâm Oánh Oánh.
Giờ cô đã hiểu vì sao vừa rồi Tần Tịch lại kéo kéo mình rồi.
Cãi nhau một trận với loại người như Lâm Oánh Oánh thì có gì sảng khoái chứ?Còn không bằng làm một người đứng ngoài xem người ta diễn kịch cho sung sướng.
“Không biết cái