Lâm Oánh Oánh nước nhìn về phía Tần Tịch, môi giật giật như muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh.“Được rồi.” Thầy Tôn xua xua tay, có hút mệt mỏi xoa xoa chân mày.Chuyện này để ông xử lý đi.Nếu được, ông cũng không hy vọng kết quả cuối cùng lại như thế này.Hành vi sai trái trong học tập, đạo văn, hãm hại bạn học, ăn cắp….Sinh viên năm hai lại làm ra những chuyện sóng gió như vậy, đúng là khiến người ta thất vọng.Đại học A từ trước đến giờ luôn có phong cách học tập nghiêm túc, làm thầy giáo, ông càng hy vọng học sinh của mình cạnh tranh lành mạnh tích cực.Chứ không phải làm ra những chuyện như thế này.“Lâm Oánh Oánh sẽ bị xử phạt theo quy định của trường học, thầy sẽ không thiên vị những học sinh như thế nhưng cũng không để cho học sinh của mình phải chịu oan ức.” Nngữ khí của thầy Tôn nghiêm nghị hẳn lên.Ông nhìn ba người cùng nhóm với Lâm Oánh Oánh một cái: “Còn các cô cậu, chờ thảo luận xong hình phạt của Lâm Oánh Oánh rồi nói tiếp.”Thầy Tôn đưa đề tài của Lâm Oánh Oánh cho cô ta: “Bạn học Lâm Oánh Oánh.” Tuy rằng ông vô cùng thất vọng với học sinh này nhưng khi mở miệng vẫn có sự kiên nhẫn của một người làm nghề giáo: “Em biết mình sai ở đâu chưa?”Lâm Oánh Oánh nhận lấy đề tài của mình cũng không nhìn thấy Tôn một cái, xoay người không nói câu nào bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Kể cả câu hỏi cuối cùng của thầy Tôn kia cũng từ chối trả lời.Thầy Tôn khẽ thở dài, lắc đầu.Ông trịnh trọng thu đề tài của mấy người Tần Tịch.Ánh mắt ông nhìn quanh mấy người: “Đề tài của bọn em thầy nhận rồi.
Ý tưởng rất sáng tạo.”Ông cười nhẹ với mấy cô: “Cố gắng làm cho tốt.”“Cảm ơn thầy Tôn ạ.”“Cảm ơn thầy.”Mấy người Tần Tịch vội vàng cảm ơn ông.“Vậy chuyện này, cứ chờ hình phạt cuối cùng từ phía nhà trường đi.
Aiz…..” Thầy Tôn dường như lại nghĩ đến Lâm Oánh Oánh, thở dài lắc đầu.Có thể thi đậu vào đại học A, đều là những học sinh rất ưu tú.Chỉ là luôn có những người, sau khi đỗ vào đại học A lại dần dần đánh mất chính mình, sau đó hoàn toàn buông thả.Lâm Oánh Oánh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.“Vậy bọn em không làm phiền thấy Tôn nữa ạ.” Tần Tịch vội chào tạm biệt thầy Tôn: “Chúng em đi trước ạ, tạm biệt thầy.”Âu Dương Nguyệt cầm lấy notebook của mình.Bốn người bọn Tần Tịch, còn có Ngô Hi Ngạn và Tạ Liên Thành cùng nhau ra khỏi văn phòng.Còn ba người bọn Đồng Văn Hiên vẫn còn xấu hổ đứng đó.Mấy người nhìn nhau một hồi lâu mới ủ rũ rời khỏi.“Đàn anh Ngô.” Ra khỏi tòa nhà hành chính, Tần Tịch trịnh trọng nói lời cảm ơn với Ngô Hi Ngạn, “Hôm nay làm phiền anh rồi.”Thật ra cô có thể nghĩ cách khác chứng minh Lâm Oánh Oánh mới là người sao chép.Nhưng mà những vấn đề tranh chấp trong học thuật, theo Tần Tịch nghĩ thì dùng phương pháp học thuật giải quyết mới là cách hoàn mỹ nhất.Bọn Lâm Oánh Oánh căn bản không có cách nào phản bác.Đặc biệt người ra mặt là Ngô Hi Ngạn.“Là việc tôi nên làm thôi.” Ngữ khí của Ngô Hi Ngạn cứ nhàn nhạt.Sở dĩ anh dễ dàng đáp ứng