Ngô Hi Ngạn nhanh chóng quyết định bắt Tần Tịch và một sinh viên năm ba tới hỗ trợ.
Cũng nay năng lực học tập của hai người đều rất mạnh, làm việc cũng nghiêm túc.
Anh dạy bọn họ hai lần, bọn họ có thể làm rất tốt.
Rất nhanh Tần Tịch đã ăn hết bánh mì và sữa bò.
Cô đứng dậy hoạt động cơ thể, “Đàn anh à, buổi sáng em còn có tiết, em về ký túc xá trước ạ.
”Lúc này còn chưa đến 7 giờ cô có thể về rửa mặt một chút, sau đó đi học.
“Ừm.
” Ngô Hi Ngạn lại ngồi xuống trước máy tính.
Lúc Tần Tịch đi khỏi, nhịn không được ngoảnh lại nhìn anh một cái.
Dưới cằm người thanh niên đã có những vết màu xanh nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Mệt mỏi suốt một đêm không ngủ cũng không làm cho Ngô Hi Ngạn nhìn thấy có vẻ chật vật, ngược lại làm cho ngũ quan vốn sắc bén của anh trở lên nhu hòa hơn.
Có lẽ cảm nhận được Tần Tịch đang nhìn mình.
Ngô Hi Ngạn quay đầu nhìn về phía cô: “Sao thế?”“Không ạ.
” Tần Tịch vội lắc đầu.
“Em đi trước ạ.
”“Tần Tịch.
” Ngô Hi Ngạn gọi cô lại, “Chuyện như này, lúc nào cũng có thể xảy ra.
”Anh nói: “Lúc làm thí nghiệm là vì thí nghiệm, tương lai trở thành bác sĩ, thức đêm, cả đêm không ngủ, không có cách nào để ăn cơm đúng giờ, thậm chí có khi phải làm việc liên tục mấy ngày không được nghỉ ngơi….
.
”Ngô Hi Ngạn nói: “Em thực sự nghĩ kỹ chưa?”Tiểu Tịch biết, câu nói cuối cùng kia của anh là nói về việc bản thân anh đã từng nghĩ đến việc chuyển đổi chuyên ngành.
Cho nên anh mới có thể hỏi, đã nghĩ kỹ chưa?Nếu muốn học y học lâm sàng, lúc nào cũng sẽ phải đối mặt với những chuyện như vậy à?Tần Tịch gật gật đầu.
Cô đột nhiên nở nụ cười: “Đàn anh Ngô.
”“Hả?” Ngô Hi Ngạn nhướng mày.
“Tương lai còn dài, tự mình tìm tòi học hỏi.
” Tần Tịch ngâm nga.
Giọng của cô khá mềm mại, ngâm cũng không có khí thế gì.
Nhưng giọng nói ngọt ngào cũng có một ý vị khác.
Ngô Hi Ngạn nhịn không được nhướng nhướng khóe môi.
“Nhanh về đi.
” Giọng nói của anh cũng mềm dịu hơn, đã không còn khí thế hung ác như ngày hôm qua đối mặt với mấy người Lâm Oánh Oánh lúc ở chỗ thầy Tôn.
“Đàn anh, anh cũng nghỉ ngơi một lát đi ạ.
” Tần Tịch nói.
Cô xoay người đi ra phía cửa.
Lúc đó ánh mặt trời mới vừa ló rạng, ánh nắng ban mai dừng trên người cô.
Giữa tháng chín, buổi sáng thời tiết khá mát mẻ, cho dù có ánh mặt trời cũng không quá nóng nực.
Tâm trạng của Tần Tịch rất vui vẻ.
Cô ngân nga vài câu hát, lúc trở về ký túc xá đúng lúc mấy người Đường Lăng vừa tỉnh dậy.
Tần Tịch vội vàng rửa mặt cho xong, đeo túi xách cùng đi với mấy cô đến phòng học ngày hôm nay.
Lúc đi ra khỏi ký túc xá, đã có không ít sinh viên đi học rồi.
Chiếc xe màu đen tối hôm qua đậu ở chỗ kia, giờ vẫn còn dừng ở đó nguyên xi.
Tần Tịch nhướng mày, đợi một đêm sao?Cô hờ hững