Lúc này không chỉ có Kiều Sơ Hạ, Âu Dương Nguyệt, Đường Lăng cũng đi ra khỏi phòng.
Còn có ba người trong phòng Lâm Oánh Oánh nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, cũng đi ra phòng khách.
Các cô đều kinh ngạc nhìn Tần Tịch.
Người ở hai phòng ký túc xá, trong học kỳ đầu tiên, thật ra quan hệ cũng không không tệ lắm.
Cũng hay nói chuyện, cuối tuần còn hẹn đi liên hoan.
Sau lại vì quan hệ giữa Lâm Oánh Oánh và Âu Dương Nguyệt bị tan vỡ, các cô mới ít qua lại với nhau.
Nhưng mọi người đều biết Tần Tịch.
Tuy rằng cô gái nhỏ này bình thường tính cách không có tốt như Kiều Sơ Hạ, nhưng trừ truyện học tập ra cũng không phải là người thích đi trêu chọc chuyện thị phi.
Đối xử với bạn học cũng được, lúc nào cũng hơi mỉm cười, bộ dáng rất thân thiện.
Vài người trong phòng ký túc xá của Lâm Oánh Oánh, kể cả Lâm Oánh Oánh cũng từng mượn vở của cô chép bài.
Không nghĩ tới, cô vậy mà cũng sẽ đánh người.
Hai tay Tần Tịch rũ xuống bên người, vẻ mặt vẫn thong dong như cũ.
“Cô….
” Cơ thể Lâm Oánh Oánh nhẹ nhàng run rẩy, trong ánh mắt vốn hồng nay còn chứa đầy nước mắt.
“Cô lại dám đánh tôi? Cô……” Giọng nói của cô ta có chút nghẹn ngào, nước mắt chảy từng hạt từng hạt xuống mặt.
“Biết vì sao hôm đó đàn anh Ngô tới không?” Giọng điệu của Tần Tịch nhàn nhạt.
“Hôm đó dù người là sai là ai, chỉ cần là chuyện như vậy mà nhờ anh ấy giúp đỡ, anh ấy chắc chắn sẽ giúp, kể cả cô….
.
”Tần Tịch nhìn về phía mấy người bạn cùng phòng Lâm Oánh Oánh: “Các cô, đều giống nhau!”Ánh mắt sáng ngời lại sắc bén của cô, nói chậm từng chữ từng chữ: “Bởi vì đàn anh Ngô nói, bảo vệ con đường nghiên cứu y học được trong sạch, đều là trách nhiệm của anh ấy, là trách nhiệm của mỗi người đi trên con đường này.
”Cô lại đi lên một bước, rõ ràng không cao hơn Lâm Oánh Oánh, nhưng lại có vẻ như người từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Cho nên vì sao tôi đánh cô? Là cho cô tỉnh táo một chút.
”“Trên đời này, có những lý tưởng mà một số người theo đuổi, luôn cao thượng hơn nhiều so với trí tưởng tượng của cô.
” Tần Tịch không hề lưu tình chút nào nhạo báng nói: “Không cần dùng ánh mắt bẩn thỉu hẹp hòi của cô đi nhìn những người như thế.
”Cô bĩu môi: “Quá xỉ nhục người ta đó!”“Nói đúng lắm.
” Âu Dương Nguyệt vỗ tay bồm bộp, “Chim yến luôn có chí lớn!”Cô ấy nhìn Lâm Oánh Oánh khinh bỉ: “Tôi cũng thích buôn chuyện, nhưng luôn phải biết phân rõ trường hợp cùng sự việc, sao có thể đã biết rõ mọi chuyện còn đi nói nhảm linh tinh.
”“Ngu đần.
” Đường Lăng đã hiểu rõ mọi chuyện nói.
Cô bước lên một bước, lôi tay Tần Tịch nhìn nhìn, “Đi thôi, về phòng.
”Bốn người Tần Tịch mau chóng về phòng mình, giống như chỉ một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho Lâm Oánh Oánh.
Ngay cả bạn cùng phòng của cô ta cũng đều nhìn