Tần Tịch rất là chuyên tâm học hành, cái cần ghi nhớ đều ghi lại không bỏ sót.
Đã khai giảng hơn một tháng, Tạ Liên Thành cũng đã giảng cho bọn họ rất nhiều tiết rồi.
Học sinh trong lớp nhìn thấy anh ta vẫn không nhịn được kích động.
Tạ Liên Thành với Ngô Hi Ngạn xem như là danh tài, đều là nhân vật giáo thảo cấp bậc truyền kỳ.
Kiến thức chuyên môn đúng là vượt qua mức bình thường.
Theo lý mà nói, sinh viên học viện y học lâm sàng nghe truyền thuyết học tập của Ngô Hi Ngạn, sẽ càng dễ dàng bị thu hút bởi những thiên tài trong lĩnh vực của họ.
Thật không may, sau khi lớp thực nghiệm bắt đầu vào tháng này, Ngô Hi Ngạn đã đích thân tham gia một lớp thực nghiệm trong lớp của họ.
Vỏn vẹn tham gia một tiết thực nghiệm của Ngô Hi Ngạn, mấy bạn học của Tần Tịch tâm tình kích động vẫn còn chưa bình tĩnh lại, tất cả cùng nhau đổ rạp.
Mọi người đều sinh ra cảm giác không khác với Âu Dương Nguyệt lắm-----Đàn anh đẹp trai như vậy, sao lại cứ khiến người ta có cảm giác đó là một giáo viên chủ nhiệm cấp ba vậy?!Không!Trong lúc các bước thao tác của bạn có một chút vấn đề, lúc ánh mắt của đàn anh Ngô đảo qua…Rõ ràng là còn đáng sợ hơn cả giáo viên chủ nhiệm cấp ba!Nói một cái tương đối, Tạ Liên Thành tốt hơn nhiều lắm.
Trong lớp, anh ta vẫn là một thầy giáo tuấn tú, thái độ ôn hòa, khiến cho người khác cảm thấy rất thoải mái.
Hôm nay bọn họ có hai tiết lý thuyết với một tiết thực hành.
Lúc thực hành mà có vấn đề cần hỏi anh ta, thầy giáo Tạ Liên Thành cũng rất kiên nhẫn.
Không giống đàn anh Ngô, nếu là nội dung anh đã giảng qua, còn nhấn mạnh, mà bạn vẫn còn sai.
Ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng như gió lạnh mùa đông quét qua đầu tiên, nhìn đến mức sống lưng bạn tê dại, hai chân mềm nhũn.
Ngón tay mảnh khảnh của Tần Tịch múa như bay trên bàn phím.
Ở hàng ghế sau cô, Tạ Liên Thành đang kiên nhẫn giải thích cách sử dụng phần mềm cho các bạn học phía sau.
Thật ra với kiến thức của anh ta, đi dạy khoa học máy tính cơ bản cho sinh viên y khoa, đúng là lấy giao giết trâu đi mổ gà.
Chẳng qua đây là sự lựa chọn của người khác, không liên quan gì đến cô.
“Thưa thầy.
” Nghe thầy Tạ Liên Thành đã giải thích xong cho bạn học phía sau, Tần Tịch giơ tay lên: “Em có một vấn đề.
”Người đàn ông mặc vest đi tới trước cô hai bước, hơi cúi người nhìn màn hình của cô: "Vấn đề gì?"Giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng, mang theo sự kiên nhẫn vô hạn.
Ánh mắt anh ta quét qua màn hình máy tính của Tần Tịch, anh ta biết rõ cô muốn hỏi gì: "Chỗ này! "Tạ Liên Thành nói rồi duỗi tay lấy con chuột đi.
“Mời thầy ngồi ạ.
” Tần Tịch đứng lên, ngoan ngoãn nhường lại chỗ ngồi của mình.
Cô lùi về sau một bước, cùng đứng một chỗ với Đường