Các phương pháp thống kê dùng trong y học vốn dĩ cũng không khó.
Tạ Liên Thành tuy là không học y nhưng mà bản thân anh ta thông minh, trong lĩnh vực tin học là một thiên tài.
Trước khi đến dạy lớp bọn Tần Tịch, anh đã nghiên cứu riêng một ít phần mềm dành riêng cho y học rồi.
Tối qua anh ta tăng ca suốt một đêm, bây giờ đầu có chút nặng nặng.
Tạ Liên Thành sốc lại tinh thần, nhìn lên nét chữ quen thuộc của Tần Tịch trên trang giấy, giải đáp từng vấn đề một.
Mấy người Tần Tịch nghe rất chăm chú.
Vốn dĩ mấy người các cô cũng rất thông minh, nghe một hiểu ba.
Tạ Liên Thành nói rõ từng thao tác, Tần Tịch mở máy tính bật phần mềm lên thao tác luôn.
Giải đáp xong bốn vấn đề, tiết thứ tư của buổi chiều cũng trôi qua hơn nửa.
Tạ Liên Thành dừng lại bài giảng, trong phòng học lập tức an tĩnh lại.
Chỉ có thể nghe thấy âm thanh cạch cạch của bàn tính vang lên.
Anh ta dùng tay xoa xoa chân mày, ngồi xuống bàn đầu tiên.
Ở vị trí này của anh ta, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy mặt của Tần Tịch.
Cô làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc.
Khuôn mặt trắng nõn dưới ánh sáng của màn hình, thỉnh thoảng bị tranh sáng tranh tối, phác họa ra ngũ quan tinh xảo của cô.
Đôi mắt của Tần Tịch rất đẹp.
Không quá lớn, rất vừa vặn với khuôn mặt của cô.
Ánh mắt sáng ngời, trong trẻo.
Đuôi mắt hơi xếch, lúc cười rộ lên, đuôi mắt sẽ cong cong, nhìn như mảnh trăng non khuyết, hết sức đáng yêu.
Lúc không cười cũng sẽ có nét quyến rũ khó tả.
Vẻ quyến rũ kia rất nhạt rất nhạt, có lẽ có quan hệ với thân phận sinh viên bây giờ của cô.
Hay là lúc cô làm việc, vẫn luôn là bộ dáng nghiêm túc chăm chú như vậy.
Ánh mắt chưa từng lướt qua, cũng sẽ không đong đưa.
Vì vậy, cho dù có đôi mắt như vậy, nhìn qua cô vẫn là một học sinh đặc biệt ngoan ngoãn.
Tạ Liên Thành cũng có chút bị chọc cười bởi chính suy nghĩ của mình.
Là do làm thầy giáo nhiều nên diễn sâu quá à? Sao đột nhiên lại có suy nghĩ như vậy?Có lẽ là ánh mắt của anh ta quá mức chuyên chú, ánh mắt Tần Tịch cuối cùng cũng ngước khỏi màn hình nhìn anh ta.
“Thưa thầy.
” Cô chủ động mở miệng: “Có phải thầy không khỏe không ạ?”Tần Tịch hỏi rất là lịch sự lễ phép, âm thanh mềm ấm.
Tạ Liên Thành tin là cô thực sự quan tâm đến mình.
Chỉ là sự quan tâm này, chẳng qua chỉ là sinh viên quan tâm thầy giáo thôi, đặc biệt là mới rồi anh ta còn giải đáp những câu hỏi chuyên sâu của cô.
“Khoảng thời gian này công ty tăng ca nhiều quá.
” Tạ Liên Thành nói tiếp những câu chưa nói hết trên lớp học: “Chắc là bị thiếu ngủ.
”Anh ta nghiêm túc giải thích: “Tiết chiều nay của lớp các em, hôm qua bận quá, ngủ muộn.
”“Vậy….
” Tần Tịch đứng lên: “Thầy về sớm nghỉ ngơi đi ạ.
”Cô dừng một chút, lễ phép nói: “Ngại quá, thầy bận như vậy còn làm trễ nải thời gian của thầy.
”Ánh mắt cô vẫn rất nghiêm túc như thế, không đong đưa, không lướt ngang, đương nhiên cũng không có những ý nghĩ linh tinh khác.
Cảm giác thất bại lại nổi lên trong lòng Tạ Liên Thành.
Anh ta đột nhiên giận dỗi, thà rằng Tần Tịch cứ kiểu….
.
“Thưa thầy.
” Nghe thấy Tần Tịch nói chuyện với Tạ Liên Thành, Âu Dương Nguyệt cũng vội vàng đứng lên: “Có cần em lái xe đưa thầy về không ạ?”Thỉnh thoảng cô ấy cũng lái xe ở trường, thường ngày thì ít dùng hơn.
Lúc kết thúc kỳ nghỉ quốc khánh, Âu Dương Nguyệt đưa mấy