Nữ Chính Muốn Làm Nữ Phụ ( Hệ Liệt 5)

Tự Kỷ.


trước sau

Kể đến đời trước anh họ tôi là người mai mối cho tôi và anh thì đời này tôi quyết định làm bà mai giúp anh tìm bạn đời sớm hơn. Không ai ngờ, tôi lại làm bà mai cho anh họ và người ấy.Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao? Cô ấy không bám theo anh nữa lại đi yêu anh họ tôi.Khi anh biết Linh có ý định làm mai cho anh và cô bạn thân. Sẵn có thằng bạn thân anh quyết tâm đẩy nó ra làm bia đỡ đạn. Thuận lý thành chương. Dù có một chút áy náy nhưng hố sâu đó anh không ham.Còn về tại sao hai người họ thành đôi nhanh như thế bởi một lần nhóm bạn anh đi vào Bar Waiting chơi ly rượu anh chuẩn bị uống bị bỏ thuốc nhưng may người uống không phải anh mà là thằng bạn thân của anh chịu thay. Cũng lúc đó, anh gặp em đang say. Anh đưa em về còn thằng bạn thân anh được cô bạn anh đưa về.Rồi kết quả như em biết đó.* * *Độc thoại nội tâm của nữ chính:Đôi khi, em tự hỏi chính bản thân mình:“Tại sao em không muốn yêu nhưng anh cứ bám riết không tha, khi em yêu anh thì anh lại nhẫn tâm vứt bỏ em?”“Tình cảm của em giống như một trò chơi thôi sao? - Tại sao lại đùa giỡn em như vậy?”“Thế nên đừng nói yêu em. Em chỉ muốn nói với anh: Hãy buông tha cho em. Em không muốn yêu ai hết. Cho đến hết cuộc đời em cũng không yêu ai nữa. Thà là bạn không thì là người dân. Ai muốn yêu thì yêu? Ai muốn hận thì hận. Em muốn vô tư vô lo. Muốn sống một lần yêu chính mình.”* * *Hận anh.Trong trái tim em có một người là anh.Người mang đến cho em nụ cười! Người đã yêu em rất thật lòng. Song người cũng mang đến cho em đầy nước mắt.Trong đêm tối, anh lặng lẽ nhìn. Xin em đừng rơi thêm nước mắt. Anh lúc nào cũng mang nụ cười. Anh nhớ không ngày anh nói yêu em. Khi ánh nắng ban mai anh buồn. Có lẽ, anh sẽ phải xa em. Đừng buồn nhé em yêu của anh. Em là mặt trời trong lòng anh.Em muốn hét lên anh đừng đi. Mà cứ lặng yên đứng nhìn em. Đi đi anh đừng quay đầu lại. Em vẫn sẽ là người anh yêu nhất.Trong nước mắt em lại nhìn anh. Mang trái tim em đến nơi xa. Anh có thể một ngày không em. Nhưng em lại yêu anh mất rồi.Có lẽ, em không nên yêu anh. Xin anh hãy buông tha cho em. Anh lại lặng lẽ đứng yên nhìn. Em nói em sẽ chờ anh.Anh có thể yêu một người khác. Bởi vì trong lòng em hận anh. Vì anh cũng mang nỗi đau đến. Yêu anh, làm cho em đau. Có lẽ, em sẽ quên được anh.* * *Buông tay:Có lẽ, mọi người dành cả thanh xuân cho tình yêu. Có lẽ, ở cái tuổi đầy nhiệt huyết người ta sẽ đi khám phá những vùng đất mới. Em cũng có một thanh xuân. Nhưng em chẳng đi tìm những vùng đất mới. Em cũng không dành thời gian cho bạn bè. Em dành thời gian để dưỡng thương. Để xóa bớt

những nỗi đau trong lòng. Em có thể đi đến rất nhiều nơi nhưng lại chưa có một người bạn đồng hành. Em muốn nắm tay một người đi đến những nơi mình thích. Khi họ không muốn đi với mình. Nó sẽ rất nhàm chán. Em cũng muốn cho mình những ảo tưởng ai đó có thể yêu thích mình. Em tuy cô đơn nhưng không chấp nhận sự thương hại. Em yếu đuối nhưng không cần sự bố thí tình cảm. Em đủ khả năng đi tìm một hạnh phúc mới. Em cũng chỉ tạm thời cho mình thêm vài năm bên gia đình để tiếp tục con đường nhiệt huyết đó. Em không cần những rào cản của xã hội. Nó chẳng là gì cả. Em sống cho mình chứ chẳng phải sống cho người ta nhìn và noi theo. Em đã từng muốn chết và đã từng chết. Em không sợ chết nữa. Giống như đã từng đau nên không sợ đau. Đã từng cô đơn chờ đợi nên có thêm vài lần cô đơn chẳng là gì. Đã từng mất đi những người em đã yêu và rất yêu. Vào những ngày người ta cho là hạnh phúc thì em lại cảm thấy đau khổ. Em biết chắc đó không phải hạnh phúc dành cho mình. Bởi vì anh yêu cô ấy không phải em.* * *Phỏng vấn lần 2:Ai là người yêu đối phương trước?Tuyết Linh: Là tôi.Lưu Quang: Là tôi.Mùi vị của nụ hôn đầu là gì?Tuyết Linh: Mùi bạc hà.Lưu Quang: Mùi kẹo dâu.Dùng 2 từ để hình dung đối phương?Tuyết Linh: Lưu manh.Lưu Quang: Mèo con.Cảm giác khi làm nữ chính - nam chính của hai người?Tuyết Linh: Chết thê thảm.Lưu Quang: Bị ngược đãi.Cảm giác khi được làm Baba - mẹ của hai vị là gì?Tuyết Linh: Hạnh phúc.Lưu Quang: Bất hạnh.Lần đầu làm chuyện ấy hai người có cảm giác gì?Tuyết Linh: Không nhớ rõ.Lưu Quang: Để anh làm lại cho em nhớ.Tuyết Linh: Anh đi chết đi.Lưu Quang: Em không còn câu khác sao?Tuyết Linh: Cấm vào phòng 3 tháng.Lưu Quang: .Mới đầu, Ma nữ chỉ định viết 4 chương thôi. Nhưng theo yêu cầu phải viết 10 chương. Rất đau đầu vì tính tác giả rất muốn hoàn thành tác phẩm một cách hiểu quả nhất. Nhưng lý do đánh chữ nhiều quá nên tay đau. Mắt thâm quầng. Tác giả ghét nhất đang viết tự nhiên mất linh cảm. Eo. Mất cả ngày mới tìm lại được linh cảm thì phải đi làm. Các bạn có thể tưởng tượng cảnh vừa bán hàng vừa dừng lại viết tiểu thuyết không? Vì sợ lại mất linh cảm nên có hứng là phải viết liên tục liên tục. Còn không được H. Thật sự muốn điên luôn. Nghĩ phải cắt đi vài đoạn luôn. Tụt cảm hứng nên có phần không được trôi chảy. Cuối cùng là cám ơn các bạn đã theo dõi hết truyện của mình! Nếu thấy thích thì like cho mình. Thấy không hay bình luận cho mình để mình xem xét lại. Chào mọi người!Tự kỷ: Vì bế tắc nên tác giả không vui. Đã không vui thì thích ngược. Mà ngược vui thì viết tiếp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện