Tỉnh dậy, đầu tôi nhức như búa bổ. Cả thân xương cốt như muốn rời ra. Đầu vẫn còn ong ong. Tôi nhìn khắp phòng quần áo tán loạn rải rác khắp nơi. Nhìn như đây không phải phòng của tôi. Nhìn xuống dưới. OH MY GOD! Tôi một thân đầy dấu đỏ tím không nói mà không một mảnh che thân! Một đêm ăn chơi đến thất thần. Ba mẹ tôi chắc sẽ giết tôi chết mất.Tôi còn đang ngớ ngẩn thì một vòng tay siết lấy eo của tôi. Cánh tay rắn chắn này nhìn quen quen nha. Trời đừng nói tôi xui xẻo lên giường với người mà tôi tránh xa cũng không kịp. Mẹ ơi muốn chết quách cho xong.Anh thì thầm bên tai tôi:“Em quên hôm qua ai lôi kéo anh không buông tay! Gỡ cũng không ra!”Mặt tôi đỏ như gấc và một đoạn ký ức ùa về.Hôm qua, anh được một nhóm bạn rủ đi uống vài ly. Đụng phải một nhóm con gái say bét nhè. Một cô gái nhỏ quấn lấy tay anh. Không chịu buông. Anh đang tính hất ra nhìn kỹ mới nhận ra là ai. Không sai. Là Tuyết Linh mà anh ngày nhớ đêm mong. Anh tức giận không nhẹ định giáo huấn em ấy một phen. Không ngờ, em ấy vừa lôi vừa kéo cười quyến rũ làm máu anh nóng lên. Về phải dạy đỗ em ấy một phen cho chừa tôi đi đêm mà còn say không biết trời trăng mây gió là gì. Gỡ hoài mới thoát khỏi cái tay như bạch tuộc. Không ngại bạn bè, anh vác luôn Linh trên vai bước ra khỏi quán bar Waiting. Trời cũng đã khuya anh đưa Linh về nhà anh.Đánh cái mông không yên phận, anh nghe một tiếng rên nhỏ:“Đau quá!”Cũng biết đau sao? Anh lại gần nghe người nào đó lẩm bẩm:“Quang anh đừng đi.. em yêu anh..”Anh không nghe nhầm chứ! Em ấy bảo em ấy yêu mình! Quang vui mừng như muốn nhảy lên thì bị Linh kéo xuống cả người anh đổ xuống ngay trên người nào đó! Bàn tay không yên phận di chuyển khắp người anh. Không ăn anh không phải đàn ông mà.. một màn xuân sắc đang diễn ra.* * *Tôi giả vờ lạnh lùng nói:“Anh cứ xem như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì được không?”“Không?”“Trách nhiệm?”“Em không cần anh chịu trách nhiệm!” (tôi khóc không ra nước mắt. Huhu)“Không, em phải chịu trách nhiệm với anh!”(anh cười lưu manh).* * *Giờ chạy liệu còn kịp không ta?Muốn chạy sao? Không kịp nữa đâu.Dạo này, trong người Tuyết Linh luôn cảm thấy khó chịu. Chỉ cần ngửi mùi cá sẽ mắc ói. Cả ngày chỉ thích ngủ.Cầm que thử thai trên tay. Kết quả: Dương tính.Lưu Quang, anh đi chết đi. Tôi còn đi học. Anh đi mà đẻ đi.Thế là hôm sau Linh bị anh lôi đến cục dân chính! Sau khi chờ đợi và một quá trình thủ tục vân vân. Cầm hai tờ giấy đỏ trên tay, tôi cứ nghĩ mình đang nằm