Thời gian thoáng trôi qua, Thiên Tình cuối cùng cũng trải qua được một cuộc sống bình yên, không bon chen, không phải tranh đua với anh. Có thể nói, đây là một cuộc sống mà cô hằng mong ước.
Tuy nhiên, điều cô thắc mắc nhất chính là tại sao qua năm 2020 rồi nhưng cuộc sống của cô vẫn chưa chấm dứt như trong tiểu thuyết. Có lẽ cô không đụng tới Cố Giai Giai, không có quyến rũ Lý Cẩn Phong như trước.
Đang lái xe trên đường, Thiên Tình đi qua một khu vực có chút vắng người vào buổi trưa mà bắt gặp một tình huống làm nội tâm cô vô cùng phẫn nộ: một đám thanh niên khoảng 5,6 người đang ra sức đấm đá nện một cô gái ăn xin đang nằm đờ đẫn dưới mặt đất, khunng cảnh lúc ấy cũng khá giống với cảnh Hạ Dực bị bạo hành
“Này, dừng lại đi. Suốt ngày bắt nạt người khác cũng không thấy chán à?” Thiên Tình nói với giọng mệt mỏi, giống như cô hay giải quyết mấy việc bạo lực này vậy
Đến lúc bọn chúng ngoảnh đầu ra, cô mới biết mấy tên này là đàn em của Đinh Thiếu Lâm. Bởi một tên trong đó đã từng bị cô đánh lần trước.
“Mày là ai? Đừng có làm phiền bọn tao. Cút!” Đám thanh niên bắt đầu chửi rủa. Riêng cái tên bị cô đánh lần trước thì không dám nói gì cả
Đánh đấm nhiều cũng chán rồi, cô cũng có cách giải quyết khác. Thiên Tình bấm điện thoại, tìm số điện thoại của Đinh Thiếu Lâm
“Alo, tôi cho cậu đúng năm phút, tới đây ngay, cái khu hẻm lần trước nếu không thì cậu tự hủy khuôn mắt của cậu đi!” Thiên Tình đe dọa
“Bà cô của tôi ơi, bà gọi như trưa nắng như thế này sao tôi đến kịp” Đinh Thiếu Lâm khóc ròng
“Tôi không cần biết”
Tút
Tút
“Ha, mày gọi cho cứu viện à? Cho mày gọi, lát nữa xử xong con này, tao sẽ tiếp tục đến mày!”
Bọn chúng vừa nói xong, bóng dáng của Đinh Thiếu Lâm đã xuất hiện, bộ dạng có vẻ gấp gáp, sợ sệt lắm rồi. Không gấp sao được, hắn vẫn chưa quên vụ Thiên Tình cầm dao suýt đâm vào