“Chắc chắn ngọn núi này có hoa quả dại, đủ để chúng ta no. Thiên Tình, cô hay đi leo núi, vậy việc kiếm thức ăn giao cho cô đi!” Cố Giai Giai chủ động nêu ý kiến
“Như vậy sao được, cô cũng biết ngọn núi này hiểm trở, sao lại để một thân con gái đi hái trái cây được?” Hạ Dực bắt đầu thấy hối hận khi đưa nhóm Cố Giai Giai theo
“Được. Vậy tôi và cô cùng đi!”
“Ơ… nhưng tôi sợ lắm. Đi cùng cô cũng chưa chắc an toàn tuyệt đối”
“Vậy tôi không sợ? Tôi cũng chỉ hay đi leo núi thôi, đâu có nói tôi không sợ khi đi kiếm đồ ăn một mình. Chẳng may… tôi có chuyện gì thì cô có thể quay về đây báo tin” Thiên Tình lập tức phản bác, khiên Cố Giai Giai nghẹn họng
“Vậy… được”
“Trời cũng bắt đầu lạnh rồi. Việc nhóm lửa giao cho hai người, làm không được thì đừng trách tôi. Sáng mai tôi với Giai Giai đi kiếm đồ ăn, cho đảm bảo an toàn Tạm thời ăn đồ ăn tôi mang đi” Thiên Tình nói thêm
Sáng hôm sau
“Cố Giai Giai, đi với tôi!”
“Đi sớm vậy? Tôi ngủ chút được không?”
“Được, nếu cô muốn nhịn đói” Thiên Tình lạnh lùng đáp
Cố Giai Giai câm nín, không dám nói gì, chỉ có thể đi theo Thiên Tình.
Hừ! Cô cứ giữ bộ mặt ấy đi, chỉ một lát nữa thôi cô sẽ không thể nói được gì đâu!
Một lát sau
“Cũng hái được khá nhiều rồi. Mau về thôi!”
Cố Giai Giai đi đằng trước, cười thầm
“AAA! Đau quá! Thiên Tình, cứu tôi! Chân tôi bị chuột rút rồi”
“Lại đây, tôi nắn bóp giúp cô”
Dương Thiên Tình, để tôi xem cô còn sống được bao lâu
Huỵch