“Tiểu Tình! Bà chết ở đâu rồi?” Từ xa phát ra tiếng gọi tên cô
Còn ai nữa vào đây? Chính là Hạ Dực rồi
“Hộc… hộc. Bà từ nẫy giờ ở đây sao? Hại tôi tưởng bà bị con beo nào quắp mất rồi chứ!” Đây là câu nói đầu tiên của anh khi nhìn thấy cô. Giấu đi sự lo lắng, suy nghĩ vào trong sâu, chỉ để lộ vẻ mặt tươi cười, nghịch ngợm ra bên ngoài
Thiên Tình: “…” Không nói được câu nào tử tế hơn sao? Gặp bà đây mừng gần chết, còn tỏ vẻ này nọ! À mà ở đây làm gì có beo? Nói bằng thừa hả cha nội!
“Beo tha ông đi thì có! Bệnh thần kinh!” Thiên Tình cũng đáp trả lại Hạ Dực
Sự xuất hiện của Hạ Dực khiến bầu không khí ngày càng trở nên ôn hòa hơn
“Ủa, chân bà bị con nào gặm rồi à? Không tự đi được sao?” Hạ Dực nhìn chằm chằm vào chân của Thiên Tình, không quên quan sát kĩ cảnh Lý Cẩn Phong đang cõng Thiên Tình. Hai tay còn đang chạm vào đùi cô. Cảm giác kiểu như đứa con mình nuôi nấng bấy lâu nay sắp bị người khác ẵm mất vậy!
“Thiên Tình đi nhặt quả dại rơi nên suýt bị rơi xuống vực! Cô cũng hù chết tôi rồi, may là anh Phong tới kịp…” Cố Giai Giai chặn họng Thiên Tình, không để cô nói ra sự thật.
Thiên Tình cũng lười muốn nói. Muốn chơi kiểu nào cũng được, Cố Giai Giai cũng khó có thể hãm hại cô thêm nữa!
“Bà có bị ngốc không vậy? Leo lên, tôi cõng cho! Cố Giai Giai cũng bị trầy xước rồi, để cho Lý Cẩn Phong cõng thì hơn” Hạ DỰc lập tức hóa thân vào vai diễn bà mẹ một con, chum lo cho con mình từng chút một
Thiên Tình: “…” Lại làm kì đà cản mũi nữa! Ông một lần