“Phiền anh đưa tôi tới trạm xe buýt”
“Cô không gọi A Đình sao?”
“Anh biết A Đình?” Liên Mỹ ngạc nhiên hỏi
“Một chút!”
…
Cuộc trò chuyện ngay lập tức rơi vào cảnh bế tắc cho đến khi hai người lên được xe buýt
Hạ Dực thả Liên Mỹ xuống đất, còn mình thì đưa tay lau mồ hôi, thở dốc trên ghế
“Để tôi trả tiền!” Liên Mỹ áy náy nhìn Hạ Dực rồi rút tấm thẻ bạch kim ra rồi đưa cho người phụ xe
Người phụ xe dở khóc dở cười, rồi trả lại cho cô, nói: “Cô có điện thoại chứ?”
Liên Mỹ lục mọi thứ có thể trong người cô, nhưng vẫn không có cái mà cô cần bây giờ
Cuối cùng người trả tiền lần này cũng lại là Hạ Dực
Ngồi yên định trên ghế, Liên Mỹ liếc nhìn Hạ Dực bên cạnh, nói: “Cảm ơn cô. Sau này tôi sẽ trả anh đầy đủ”
“Không cần đâu, cũng không là gì so với số tiền cô tài trợ cho bệnh viện. Tôi mới là người cần cảm ơn cô mới đúng”
Liên Mỹ trầm ngâm một lúc, rồi đáp: “Anh có vẻ rất quan tâm đến chuyện này, rốt cuộc có quan hệ gì với giám đốc Lý?”
“Nhờ có giám đốc Lý mà mấy đứa trẻ kia mới có thể được chữa bệnh, lúc trước tôi cũng giống như mấy đứa trẻ này, được giúp đỡ nên bây giờ cũng muốn giúp người khác”
Liên Mỹ: “Chỉ sợ hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều mà thôi…”
“Cô nói gì?”
“Không có gì! Anh cứ tiếp tục làm những gì mình muốn”
Nói rồi cô tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, lòng thầm cười cái anh chàng này. Bị người khác lợi dụng nhưng vẫn không mảy may để ý. Thật không biết đây gọi là ngây thơ hay tốt bụng quá mức đây? Nhưng mà… thật buồn ngủ! Hình như cả ngày hôm qua với hôm nay cô không được nghỉ ngơi nhiều như thế này…., nghỉ ngơi chút vậy
Chỉ mới vài phút sau cuộc nói chuyện, Liên Mỹ đã ngủ quên ngay trên xe buýt. Cô còn thuận tiện kéo tay Hạ Dực để làm gối tựa đầu cho cô nữa. Đúng, đây là một thói xấu khi ngủ của cô mà cô không hề biết. Nếu biết thì có lẽ cô đã tìm một cái lỗ cho mình từ lâu rồi
10 phút sau, xe buýt dừng lại ở bến đỗ tiếp theo, cũng là nơi cô cần xuống
Hạ Dực nhìn thấy cô ngủ say, đành phải dùng tay lắc nhẹ cô
“Cô Dương, đến nơi rồi”
“Ưm… đã đến rồi sao” Liên Mỹ đưa tay dụi dụi mắt, cô chỉ biết là vừa nãy cô ngủ rất ngon. Hơn nữa còn cảm thấy cái gối đầu rất mềm, xe buýt bây giờ hiện đại vậy sao?
Hạ Dực cõng Liên Mỹ xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ cô muốn đi đâu?”
Cô hào hứng đưa tay chỉ về hướng cửa hàng quần áo đối diện. Cũng lâu rồi cô chưa mua đồ mới. Cửa hàng này rất quen thuộc với mấy tiểu thư nhà giàu, vậy thì lần này vào thử xem sao…
“Tôi muốn cái này!” Liên Mỹ nhẹ nhàng chỉ vào chiếc váy màu trắng bên cạnh mình. Chiếc váy được xẻ một chút phần lưng, phần ngực cũng không quá hở. Đơn giản, nhưng lại rất phù hợp với khí chất của cô. Vừa vặn lại tôn lên làn da trắng như ngọc.
“Tôi cũng muốn!”
Liên Mỹ nghe tiếng nói quen thuộc, liền quay sang bên cạnh. Vu Ương Ương? Sao cô ta lại ở đây?
“Cô Vu, lúc trước cướp phòng tập của tôi, giờ lại muốn lấy đi bộ váy này. Cô thích nhai lại như vậy sao?” Liên Mỹ nhỏ giọng nói, không quá ồn ào nhưng đủ để Vu Ương Ương nghe thấy
Phụt
Hạ Dực đưa tay che miệng cười để tránh cười to. Anh cứ tưởng chỉ có việc kinh doanh khó hiểu chứ, ra là con gái cũng khó hiểu không kém. Mà miệng lưỡi của các cô gái cũng không đùa được đâu
“Anh cười cái gì?” Vu Ương Ương tức giận quát tháo Hạ Dực. Đây là lần đầu tiên cô bị một người lạ mặt cười nhạo, đã thế có vẻ hắn còn quen với ả Liên Mỹ đáng ghét này. Chỉ là rất đẹp trai thôi mà, xung quanh cô không thiếu!
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ không chọn một bộ quá trái ngược với khí chất của mình. Cái đầm kia có vẻ hợp nhất với cô!” Nói rồi Liên Mỹ tốt bụng chỉ về phía chiếc đầm màu đỏ ren đuôi cá, trễ vai có thể giúp cho Vu Ương Ương triệt để