5.
Bạch Nhược Hoan từ trong ác mộng bừng tỉnh lại.
Ở trong mộng, trên gối đầu mọc ra một cái mặt người, nó còn không ngừng nói chuyện với cô.
Nàng vỗ vỗ hai cái lên ngực, đột nhiên động tác nàng dừng lại.
Nàng phát hiện bản thân vẫn còn nằm trên mặt đất, trước người có một cái gối sứ dựng thẳng tắp.
Sắc trời bên ngoài còn u ám.
Sắc mặt Bạch Nhược Hoan dần dần trắng bệch.
Trước khi nàng lại ngất xỉu, ta nhanh chóng ra quyết định, mọc ra một bàn tay bóp chặt người nàng.
“Không được ngất xỉu nữa!”
“Chỉ là mơ thôi.
” Bạch Nhược Hoan nhắm chặt hai mắt, đôi môi run rẩy.
“Không phải mơ nha.
” Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của nàng.
Cứ coi như đây là mơ đi, thì sau khi ngươi tỉnh lại vẫn sẽ không dám cử động đâu mà.
Nàng run rẩy mạnh hơn, đôi mắt đánh chết cũng không dám mở ra, nước mắt ào ào rớt xuống.
Hoàn toàn không có cách nào nói chuyện.
Chết tiệt, dung mạo xinh đẹp của nàng là dùng dũng khí và trí tuệ đem đi hiến tế để đổi lấy đúng không.
Ta nhẫn nhịn, không thể không từ trong gối sứ thoát thân ra, huyễn hóa thành bộ dáng của chính mình.
“Mở mắt ra!” Ta hung dữ nói, “Không mở mắt, ta liền xé mí mắt ngươi.
”
Bạch tiểu thư lúc này mới mở đôi mắt tôn quý của nàng ra.
Nàng nhìn ta, hai mắt sáng lên, lúm đồng tiền hai bên má ửng hồng.
Không biết vì sao, dưới ánh mắt này ta thấy ớn lạnh dọc sống lưng.
Không đợi ta lùi lại một bước, Bạch Nhược Hoan đột nhiên vươn tay kéo ta qua.
Nàng ôm ta, ngữ điệu hưng phấn: “Ta vừa nhìn muội