“Vậy hiện tại ngươi có cảm giác gì khác lạ không?” Ta đưa mắt nhìn một vòng quanh người hắn cẩn thận đánh giá.
Lương Thanh Từ ngại ngùng nghiêng người: “Không có.”
“Chẳng lẽ Nhược Hoan có thể sống lại ở trong thân thể ngươi?” Ta suy đoán.
Lương Thanh Từ không đưa ra ý kiến gì cả.
Hắn và Bạch Nhược Hoan hoàn toàn là hai loại người khác nhau.
Bạch Nhược Hoan sống rất tình cảm, không hề có giới hạn trước những gì cô ấy thích.
Lương Thanh Từ thì lại tâm địa lạnh lùng, mọi việc đều dùng lý trí suy tính thiệt hơn.
Ta tưởng tượng một chút tính cách Bạch Nhược Hoan và dáng vẻ Lương Thanh Từ hợp nhất, không nhịn được mà rùng mình.
Rất nhanh, chúng ta không còn rảnh để chú ý đến chuyện này nữa.
Lời đồn đãi trong kinh thành truyền đi khắp nơi, mũi nhọn chỉ thẳng về phía thi thể biến mất của Thái Tử Phi.
Chưa được mấy ngày, Đoan Vương dẫn người làm phản.
Lấy danh nghĩa là trừ yêu diệt ma, loại bỏ những thứ xấu xa bên cạnh hoàng đế.
Chỉ trong vòng nửa tháng, Lương Thanh Từ gầy đi rất nhiều.
Thân hình hắn vốn đã gầy như cái cành cây, bây giờ biến thành cái cuống lá cây.
Ta không nhìn nổi nữa, nói: “Nghỉ ngơi trước đã.
Cứ đứng đó ta sợ gió thổi ngươi bay lên trời mất.”
Lương Thanh Từ ngồi trước án thư xem bản đồ bố trí quân lính phòng vệ, cũng không ngẩng đầu lên lấy một lần: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”
Ta nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, nhớ tới dáng vẻ chán đời, u ám của hắn lúc mới gặp mặt lần đầu tiên trong kiếp này, cảm khái nói: “Ai, nếu như ngươi thanh lọc triều đình sớm hơn vài năm, dù có không sạch hẳn đi nữa thì cũng không đến mức bây giờ chỗ nào cũng không có nổi một người tâm phúc.”
Mấy năm này vừa nhổ mấy cái gai trong mắt, vừa bồi dưỡng tâm phúc mới.
Hai ta cũng chẳng biết thuật phân thân, nhân tài thì đang ở trong thời kì giáp hạt*.
(*Khi mà thóc gạo của vụ trước đã dùng gần hết, vụ mới thì chưa đến kỳ thu hoạch.
Ý tác giả muốn nói là cái cũ và cái mới không thể nối tiếp được với nhau.
Mấy vị trí bị trống chưa thể bổ sung nhân lực mới vào kịp thời.
Nhân tài thiếu hụt.)
Lương Quốc giống như một quả bóng nước bị thủng lỗ chỗ, Lương Thanh Từ dùng mười năm đi tu bổ, nỗ lực duy trì lắm mới có thể giữ quả bóng ở trạng thái ít nước.
Nhưng chỉ cần một dòng nước mạnh mẽ đột nhiên rót vào, cái quả bóng nước này liền vỡ tan.
Lương Thanh Từ nói: “Nếu không có ngươi, dù có làm sớm hơn 20 năm cũng như vậy thôi.”
Hắn lấy tay xoa xoa ấn đường, cười tự giễu: “Ta đã thất bại rất nhiều lần rồi.”
Ta ấp a ấp úng: “Ai da, ý ta là, lần này không phải là do bắt đầu chậm sao? Thất bại cũng không sao cả, cùng lắm thì lần sau nỗ lực lại.”
“Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên thất bại.” Ta máy móc bổ sung.
Đù má, ta thật sự đang an ủi người sao?
Trong mắt Lương Thanh Từ hiện lên ý cười: “Ta sẽ tận lực.”
Hắn đã sớm kế vị trở thành hoàng đế, vậy mà vẫn quen thói xưng ta ở trước mặt ta.
Ta cố gắng hết sức giúp đỡ hắn, thậm chí còn điều khiển các vật thể tự nhiên như núi và đá để chống lại phản quân.
Nhưng dường như mọi thứ cũng giống với cái chết của Bạch Nhược Hoan, Lương Quốc diệt vong có vẻ như là một kết cục đã được định sẵn.
Vốn dĩ kinh thành vẫn đang được phòng thủ vững chắc, đột nhiên xuất hiện dịch bệnh.
Vốn dĩ đang nắm chắc thắng lợi một trận đánh, đột nhiên cát bay đá chạy ngăn trở quân ta……
Những dị tượng không thể giải thích bằng lẽ thường liên tiếp xuất hiện.
Những tin đồn thất thiệt khiến cho lòng dân tan rã đã đưa Lương Thanh Từ vào cùng đường tuyệt lộ.
Tâm trạng của ta ngày càng tồi tệ.
Lương Thanh Từ không bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn bình tĩnh tiếp tục điều binh khiển tướng, dùng hết toàn lực kéo dài thời gian.
Khuôn mặt hắn gầy hóp lại, nhưng ánh mắt vẫn kiên định sáng ngời: “Cho dù phải thua thì chúng ta cũng phải cố gắng kéo dài để tích lũy thêm thật nhiều kinh nghiệm.”
Ta ngoại trừ ủng hộ hắn ra thì không thể làm gì được nữa.
Đời này, Lương Thanh Từ sống nhiều hơn một năm so với đời trước.
Ngày cửa cung bị công phá, ta khẽ cắn môi: “Lương Thanh Từ, ta đi ngăn cản bọn họ, ngươi chạy nhanh đi.”
Ta xoay người muốn đi, một cánh tay thon dài chắn ở trước người ta.
“Đừng đi.” Lương Thanh Từ nói: “Trần Yến Yến, ngươi tìm chỗ nào đó ngủ một giấc đi.”
“Cái gì?”
Hắn đứng lên, nhét tất cả đống bảo vật đã vơ vét được vào trong lòng ta: “Từ giờ trở đi, nên lên kế hoạch cho mọi việc, đừng làm trước rồi mới nghĩ.
Ta và Bạch Nhược Hoan có thể nhìn thấy ngươi, chạm được vào ngươi, sao ngươi biết được kẻ xấu không thể làm được như thế?”
Ta liền biết hắn đang ghét bỏ việc ta không được thông minh cho lắm!!
Quả thật ta ỷ vào việc mình chỉ là một linh hồn nên không hề sợ hãi gì cả.
Lúc trước lựa chọn giúp Bạch Nhược Hoan cũng là vì muốn giúp là giúp, lúc xúc động còn muốn phủi tay bỏ đi.
Nhưng hơn mười năm nay, đến động vật xã hội* cũng không làm việc trong một thời gian dài đến như vậy có biết không?
(*Động vật xã hội: động vật xã hội là những nhân viên “gia súc” từ bỏ “cái tôi” của mình để đổi lấy quyền lợi và tiền lương do công ty đưa ra.
Chắc cũng giống cụm từ nô lệ của tư bản bên mình.)
Vừa giúp hắn làm việc, vừa làm một con rắn đau khổ ham mê gặm cắn thành trì đất đai, ai hiểu đây?
Ai cũng có thể nói ta, riêng Lương quỷ hút máu thì không được!
Ta tức giận trợn mắt nhìn.
Lương Thanh Từ yên lặng thở dài: “Ngươi có nghĩ đến việc nếu lần này vòng lặp luân hồi kết thúc tại đây không?”
“Ta đã sớm nói qua ta chỉ muốn luân hồi kết thúc.
Chết ở chỗ này, ta không tiếc.” Ánh mắt hắn ôn hòa: “Một đời này ta vẫn luôn chờ đợi cái chết.
Mãi cho đến khi gặp được ngươi, ta mới lại cảm thấy rằng mình có thể thử lại.”
“Là ta làm uổng phí sự trợ giúp của ngươi, ngươi không nợ ta.
Đi tìm một chỗ nào đó an toàn ngủ một giấc thật sâu đi.
Biết đâu sau khi ngủ dậy, mặt trời lại mọc như thường.”
Hắn không phải là một người thích nói nhiều, lần này lại lắm lời như vậy.
Có lẽ đây là những lời cuối cùng trước khi chết.
Chúng ta đều biết rằng đã đến lúc này rồi thì khả năng có thể phá vỡ cục diện này là cực kỳ thấp.
Lương Thanh Từ đẩy ta ra ngoài cửa xong quay người lại đi vào trong điện, chậm rãi đóng cửa điện lại.
Ta đứng im không động đậy nhìn hắn, nước mắt chảy giàn giụa.
Đáng nhẽ ta không nên quá thân cận với hắn và Bạch Nhược Hoan.
Hiện tại ta đau lòng muốn chết đi được.
Lương Thanh Từ cong cong khóe môi, hắn nói: “Khi đó ta lừa gạt ngươi.
Ta cũng không xác định được ngươi có biết luân hồi hay không.
Không nghĩ tới nói dối một chút ngươi liền bị lừa.
Sau này đừng ngu ngốc như vậy nữa.”
Cái gì? Ta hít hít mũi, cảm xúc bi thương dừng lại trong chốc lát.
Cửa điện hoàn toàn đóng lại.
Giọng Lương Thanh Từ láng máng vọng đến: “Yến Yến, nhắm mắt lại đi mau đi.”
“Ngoan một chút, đừng nhìn nữa.” Giọng hắn gần như đang dụ dỗ, dỗ dành.
Ta mới không thèm nghe hắn đâu.
Ta nhìn chằm chằm vào bên trong, nhìn hắn thản nhiên uống rượu độc.
Không biết qua bao lâu, thời không ngưng lại sau đó bắt đầu quay ngược.
Thi thể của hắn quả nhiên giống y hệt Bạch Nhược Hoan lúc chết, phiêu tán thành từng đốm sáng lấp lánh.
Lúc chúng nó lướt qua ta, còn nhẹ nhàng phất phơ chạm vào gương mặt ta.
Cuối cùng ta nở một nụ cười.
Hẹn lần luân hồi sau gặp lại.
14.
“Trần Yến Yến!”
“Trần Yến Yến!”
“Trần Yến Yến!”
Ai? Quấy rầy giấc ngủ của người ta, ồn muốn chết.
Ta mở đôi mắt mơ mơ màng màng đang ngái ngủ ra, thấy một cậu bé đẹp như ngọc, trắng như