Khoảnh khắc chiếc áo khoác phủ trên đỉnh đầu bị lấy đi, Từ Trạch như muốn bùng nổ ngay lập tức.
Phải nói thế giới tiểu thuyết này vốn là huyễn cảnh do hắn gõ bàn phím xây dựng nên, cho dù hắn ỷ bản thân là người sáng tạo, tự cho mình địa vị cao nhất ở đây, thì cũng không có nghĩa là hắn không thèm để ý đến luân lý đạo đức trong thế giới này giống như thế giới thực.
Ở một góc rạp chiếu phim làm chuyện khẩu giao [1] này là đã chạm đến giới hạn chịu đựng của hắn, bây giờ còn bị một đứa bé nhìn thấy cảnh hắn đang ngậm phân thân của Lâm Tử Hiên, cố gắng nuốt tinh dịch...
Từ Trạch phun thịt vật trong miệng ra, như một phạm nhân đang chờ đợi hình án tử hình, ngồi thẳng người dậy tìm kiếm người sắp hành quyết tim gan hắn.
Nhưng xung quanh hai người bọn họ không có bất kỳ một ai.
Kể cả trẻ con, người lớn, hay những thứ khác.
Nhìn thấy hắn mắt dáo dác nhìn khắp nơi, Lâm Tử Hiên vừa cầm khăn giấy lau miệng cho hắn, vừa cười nói: "Giọng của tôi cậu cũng không nhận ra luôn à? Nhìn đi, cậu bị dọa đến mức mặt trắng bệch luôn này."
Từ Trạch ngơ ngác vài giây, sau đó vùng vằng đẩy Lâm Tử Hiên ra, đứng dậy chạy ra khỏi phòng chiếu phim, ngay cả áo khoác cũng không cầm theo.
...Tên vô liêm sỉ này đáng bị sét đánh nghìn lần!
Bây giờ hắn không muốn ở bên y thêm một phút giây nào nữa.
Lâm Tử Huyên xinh đẹp tuyệt vời nhà hắn tại sao lại biến thành một kẻ như vậy!
Kẻ do nữ chính Lâm Tử Huyên biến thành nhanh chóng đuổi theo, khoác áo khoác lên vai cho hắn, miệng không ngừng nói xin lỗi.
Nhưng Từ Trạch không hề muốn nghe, hắn chỉ nghĩ, nếu như thiến luôn mặt hàng trước mắt này, hắn có thể quay trở về thế giới thực được không?
Thế là, Thần Sáng Thế Từ liền chiến tranh lạnh với nữ chính chuyển giới Lâm nhà hắn một buổi tối, mặc kệ đối phương nói gì hắn cũng không đáp lấy một lời. Nếu không phải Lâm Tử Hiên cũng có chìa khoá nhà hắn, tối nay hắn có thể đuổi y ra ngoài đường ngủ luôn.
Sáng ngày hôm sau tỉnh lại trong tiếng pháo rộn ràng của khu chung cư, Từ Trạch vừa mở cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy Lâm Tử Hiên đang dựa vào khung tường ngủ trước cửa nhà.
"Chúc mừng năm mới!" Người kia trong khoảnh khắc hắn mở cửa thì tỉnh lại, đứng dậy nói một câu.
Từ Trạch giả vờ như không nghe thấy gì, trực tiếp lướt qua vai của y đi thẳng.
"Hạo Ba đừng giận mà, hôm nay là ngày mùng một năm mới, hai ta không nên chiến tranh lạnh với nhau, như thế sẽ không may mắn." Lâm Tử Hiên ôm chầm lấy hắn từ phía sau, cúi đầu cọ lên cổ của hắn, nói: "Hôm qua là tôi sai, không nên doạ cậu như vậy... Mà nếu không thì hôm nay cậu khoan đã giận, đợi ngày mai rồi giận tôi cũng được mà."
Người đàn ông của mi - Chu Hạo Ba sẽ không giận mi đâu, nhưng cha đẻ của mi - Thần Sáng Thế Từ Trạch thì tức muốn chết rồi!
Đê mờ tiểu tiện nhân này từ trước đến nay đều chơi trò tâm cơ với hắn, nếu hôm nay hắn không tỏ ra tức giận để dằn mặt y, để y biết đâu là giới hạn; ngày mai hắn còn có thể chiến tranh lạnh nổi sao?!
Từ Trạch vẫn không nói câu nào, người phía sau thì ôm lấy hắn không buông, hắn đành phải kéo theo "gói hành lí" này đi thẳng tới nhà bếp.
"Gói hành lí" này dọc đường nói rất nhiều, cuối cùng y tổng kết rằng: "... Đều là lỗi của tôi, là tôi ỷ sủng mà kiêu, không biết điểm dừng ở đâu. Lần này cậu tha thứ cho tôi đi, tôi cam đoan không có lần sau. Sau này có chuyện gì tôi cũng nghe theo cậu hết, nếu cậu không thích thì tôi không làm, tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc cậu."
Từ Trạch vốn định chiến tranh lạnh với y đến lúc khai giảng, kết quả nghe đến câu đấy, không nhịn được nữa mở miệng: "Vậy nếu như tôi muốn thao cậu, không muốn bị cậu thao nữa thì sao?"
Lâm Tử Hiên im lặng một lúc lâu mới nói tiếp: "Đều nghe theo cậu hết!"
Ôi đù má!
Không thể nào tin được luôn!
Ai biết được lại có thể thu hoạch được một điều bất ngờ như vậy, Từ Trạch hỏi lại một lần nữa để xác nhận: "Nghe theo tôi chuyện gì?"
Lâm Tử Hiên lại trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cắn răng nói: "Nếu như cậu muốn, sau này tôi sẽ nằm ngửa trên giường cho cậu thao."
Vấn đề trinh tiết khiến Thần Sáng Thế Từ âu sầu bấy lâu nay, không ngờ lại được giải quyết như thế, hắn thực sự vui đến mức muốn chạy quanh nhà vài vòng.
Đương nhiên hắn không thể hiện điều đó ra mặt, chỉ tỏ vẻ là đã tha thứ cho Lâm Tử Hiên. Đợi lúc đuổi tên kia đi rửa mặt xong, chỉ còn một mình hắn trong nhà bếp làm điểm tâm, mới không nhịn được ngâm nga vài bài hát.
Thanh gươm Damocles [2] về chuyện nữ chính sẽ cướp phần diễn của nam chính lúc lên giường không còn nữa, Thần Sáng Thế bạn học Từ sống nửa năm cuối cấp còn lại rất sung sướng.
Kể cả việc Lâm Tử Hiên tùy hứng dính người, yêu cầu nhiều bao nhiêu, hắn cũng đều rất bao dung.
Thân phận "người vợ" này đã được định đoạt cho Lâm Tử Hiên rồi, thôi cứ để cho y vui vẻ thêm lúc nào hay lúc đấy.
Tâm tình vui sướng này của hắn kéo dài đến lúc thi đại học.
Hai ngày thi đại học này không hề hồi hộp căng thẳng như các kỳ thi khác, Từ Trạch và Lâm Tử Hiên đều vượt qua