Làm cách nào mà Từ Trạch cõng được Nhiếp Lăng Vân đi xuống dưới chân núi tìm đến nhà Liễu đại phu giỏi nhất trong trấn, rồi làm cách nào mà hắn vừa đe dọa vừa dụ dỗ ông không được tiết lộ hành tung của bọn họ cho người khác biết, thì tạm bỏ qua không nói.
Hắn tạm thời ở lại trong một sương phòng nhà Liễu đại phu, nhìn thấy Nhiếp cựu nữ chính vẫn đang còn chìm vào hôn mê, lòng Thần Sáng Thế Từ có hơi buồn rầu.
Liễu đại phu dù sao cũng chỉ là lương y bình dân, tất nhiên không nhận ra, cũng không dám tùy tiện bắt tay trị độc trên đao của Tả hộ pháp ma giáo, chỉ có thể trước tiên cầm máu cho bệnh nhân, sau đó băng bó lại vết thương.
Hắn suy đoán sở dĩ Nhiếp Lăng Vân vẫn hôn mê bất tỉnh, một là bởi vì độc, hai là bởi vì suy kiệt lại mất quá nhiều máu, ở đây không biết phương pháp giải độc nên chỉ có thể tạm để hắn như vậy.
Liễu đại phu nhận ba mươi lượng bạc, tất nhiên đồng ý cho hai người bọn họ ở lại, nhưng Thần Sáng Thế Từ lo lắng độc trong người Nhiếp Lăng Vân không được giải sớm sẽ trở thành tai họa.
Bên ngoài sắc trời vừa chập tối, hắn liền quyết định chỉ ở nơi này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ đi tìm người bạn thâm giao kia của Nhiếp chưởng môn - Đồ thần y, Đồ Trọng Tư.
Hắn nằm bên cạnh Nhiếp cựu nữ chính chợp mắt được một canh giờ, đến khi nửa đêm an tĩnh liền trải chăn mền của mình lên trên mặt đất dưới gầm giường, sau đó đặt Nhiếp Lăng Vân giấu xuống dưới đó.
Xong xuôi hắn mới thừa dịp bốn bề vắng lặng không một bóng người, quay trở lại trên núi, thu dọn thi cốt của mọi người trong Đoạn Nhạc môn, để tránh họ bị dã thú, chim chóc trong núi kéo đến gặm nhấm.
Bởi vì thời gian gấp gáp, Từ Trạch cũng chỉ có thể đào mười mấy cái hố ở phía sau ngọn núi, bọc mỗi người trong một chiếc chiếu hoặc chăn rồi chôn xuống, chờ sau này có cơ hội sẽ quay lại đưa bọn họ vào quan tài, dựng bia.
Tuy nhiên hắn vẫn đặc biệt đi phá mấy tấm ván cửa ghép thành một quan tài đơn sơ, đặt thi thể Nhiếp chưởng môn vào an táng ở bên cạnh mộ phần của Nhiếp mẫu, còn xác của đôi nam nữ thuộc hạ ma giáo kia thì xách đi vứt sâu trong rừng núi.
Cả buổi tối một mình làm những việc này, Thần Sáng Thế Từ nếu không phải thân thể có rèn luyện công phu lại cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, e là hắn sẽ không đủ cả khí lực lẫn can đảm để hoàn thành.
Cứ dọn dẹp suốt đêm như vậy, đợi đến khi bầu trời tờ mờ sáng, hắn quay trở về bên cạnh Nhiếp Lăng Vân thì cả người cũng kiệt sức vô cùng mệt mỏi.
Hơn nữa, cả đời này hắn không muốn xem thêm bộ phim kinh dị nào nữa.
#Không có bộ phim kinh dị nào ly kì và đáng sợ bằng đêm hôm qua của hắn, một mình đối diện với cả đống xác người#
Buổi sáng Từ Trạch ăn qua loa điểm tâm ở nhà Liễu đại phu, rồi lại dùng miệng mớm cho Nhiếp Lăng Vân một bát cháo, sau đó tinh thần phấn chấn mua một chiếc xe ngựa để lên đường.
Đồ Trọng Tư vốn là một vị đại thần y, thế ngoại cao nhân [1], chắc chắn bình thường sẽ ẩn cư tại một ngọn núi vô cùng nổi danh hoặc không ai biết tên, trên đường đi còn bố trí vô số cạm bẫy, bày ra đủ loại cửa ải khó khăn để thử thách những người tìm ông khám bệnh.
Cũng may bởi vì trong tiểu thuyết gốc có tình tiết nam chính Giang Thành bị thương, Nhiếp Linh Vân đưa hắn đi chữa trị, Thần Sáng Thế Từ đã sớm hỏi kỹ Nhiếp Lăng Vân cách có thể tìm được vị thần y này từ trước, chỉ không ngờ là bây giờ đổi thành hắn đưa Nhiếp cựu nữ chính đi giải độc.
Từ Trạch đánh xe ròng rã hai ngày rưỡi, buổi chiều ngày thứ ba rốt cuộc cũng đến được dưới chân núi nơi Đồ Trọng Tư ẩn cư.
Sau đó hắn tốn hơn nửa ngày vừa thầm than thở bản thân lúc trước tại sao lại thiết lập lên nhiều cửa ải thử thách khó khăn như vậy, vừa dựa theo những cách Nhiếp Lăng Vân dạy hắn trước đây phá hết các cạm bẫy đặt dọc đường, cuối cũng trước khi trời nhá nhem tối cũng cõng được Nhiếp cựu nữ chính tới nhà Đồ thần y.
Một năm trước, khi Đồ Trọng Tư ghé thăm Nhiếp chưởng môn thì vừa hay được mời đến xem bệnh cho Thần Sáng Thế lúc đấy vừa ngất đi, thế nên ông cũng xem như biết mặt hắn.
Còn Nhiếp Lăng Vân - con trai của bạn tốt thì đương nhiên càng quen thuộc, ông nhìn thấy hai bọn họ thì hơi kinh ngạc, đợi đến khi nghe Từ Trạch kể tóm tắt vụ việc Đoạn Nhạc môn bị diệt môn, Nhiếp đại hiệp bỏ mạng, gương mặt ông đã hoàn toàn trắng bệch.
Có điều dù sao ông cũng là bậc lão nhân từng trải qua sóng to gió lớn của cuộc đời, sau khi tâm tình bình tĩnh lại liền bắt đầu bắt mạch cho Nhiếp Lăng Vân, cẩn thận tra xét miệng lưỡi và các nơi khác quanh người y, sắc mặt trở nên tốt hơn một chút.
"Loại độc này cũng không khó giải." Đồ thần y nói xong liền viết ra một đơn thuốc, đưa cho vị đồ đệ đang đứng đợi ở ngoài cửa với lí do "nam nữ khác biệt" (*), dặn dò hắn đi lấy thuốc sắc chế.
Đợi đến khi Từ Trạch tắm rửa sạch sẽ cho Nhiếp cựu nữ chính xong, Đồ Trọng Tư một lần nữa bôi thuốc băng bó vết thương cho y, thì ấm thuốc giải kia cũng vừa nấu xong.
Thần Sáng Thế Từ lại dùng miệng đối miệng mớm thuốc cho Nhiếp Lăng Vân nuốt xuống, sau đó hắn ngồi trong phòng với Đồ thần y, tỉ mỉ kể lại những sự việc mà bọn hắn trải qua sau khi trở về.
Từ Trạch nói ra toàn bộ câu chuyện không sót một chữ, nói xong câu cuối cùng vẫn không kìm nén được bi thương trong lòng: "Nếu không phải do ta và Lăng Vân về trễ, dựa vào võ công của y, Đoạn Nhạc môn có khi lại vượt qua được kiếp nạn này."
Điều này cũng là khúc mắc luôn canh cánh trong lòng Thần Sáng Thế Từ