Tiết mục Xuân Vãn [1] năm nay vẫn tẻ nhạt như thường lệ, còn không thú vị bằng mấy màn thổ tào trong chương trình chơi chữ của Weibo.
Nhưng bất kể màn hình tivi đang chiếu cái gì đi chăng nữa, Từ Trạch đều không hề tập trung xem, hắn liên tục cúi đầu xuống, lấy cớ là lướt Weibo nhưng thực chất lại đang nhìn thời gian trên điện thoại di động, trong lòng suy tính phải làm như thế nào để trước mười giờ lấy lí do là mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, đuổi người bên cạnh về nhà của y.
Khi tận thế ập đến, khác với những người khác đột ngột biến thành tang thi đồng loạt vào lúc giao thừa; có một vài người may mắn thức tỉnh dị năng sẽ bắt đầu có phản ứng từ trước mười giờ.
Đầu tiên là lên cơn sốt, sau đó vào tầm mười giờ thần trí họ sẽ bắt đầu trở nên mơ hồ, mất đi sự tự chủ —— có những người chỉ ngây ngẩn, có những người liên tục nói mê sảng, còn có những người thì lại xuất hiện khuynh hướng bạo lực —— kéo dài tới mười hai giờ, sau đó nhóm người này sẽ tiếp tục ngủ say đến sáng ngày hôm sau, tỉnh lại với tinh thần thoải mái...
Ai da, bởi vì bên cạnh một số dị năng giả còn có sự tồn tại của những người khác bị biến thành tang thi, cho nên cũng không phải ai cũng có thể tỉnh lại vào ngày hôm sau.
Trong cuốn tiểu thuyết gốc kia của Từ Trạch, khi thức tỉnh dị năng thì phản ứng của nam chính Đàm Gia Viễn chính là cái cuối cùng trong ba loại hiện tượng trên, lúc ấy trong nhà có thứ gì có thể đập hắn đều đập nát hết, ngày hôm sau tỉnh dậy nhớ lại sự tình đêm qua, khỏi nói trong lòng có bao nhiêu đau xót...!Cho nên trước đó khi Thẩm Tùng Băng đề nghị cùng nhau đón giao thừa, hắn mới lưỡng lự hồi lâu như thế.
Từ Trạch cũng không phải sợ bản thân mình mất khống chế hành hung với Thẩm nữ chính chuyển giới, mà hắn lo là Thẩm Tùng Băng một thân cơ bắp cuồn cuộn dũng mãnh kia sẽ vì tự vệ mà đánh hắn tơi bời...!Trong khoảng thời gian thức tỉnh dị năng này, dị năng giả vẫn chưa thể phát huy được năng lực đâu.
Nhìn đồng hồ hiển thị trên điện thoại di động đã chuyển sang chín giờ, bởi vì trong tiểu thuyết gốc có thiết lập là người sở hữu dị năng càng mạnh thì thời gian phản ứng càng sớm, Thần Sáng Thế Từ tính toán thời điểm mình bắt đầu thức tỉnh dị năng hẳn sẽ không còn bao lâu nữa, liền định ra lệnh đuổi khách với người bên cạnh.
Kết quả hắn vừa nghiêng đầu sang, lập tức bị dọa cho sợ hết hồn.
Thẩm Tùng Băng ngồi bên cạnh hắn không biết từ khi nào đã đỏ bừng cả mặt, đầu đổ đầy mồ hôi, hắn chỉ đưa tay lên trán của đối phương sờ một chút, bèn hiểu ra tên này chắc chắn là sốt cao rồi.
"Anh không sao, cậu cứ tiếp tục xem đi." Mặc dù ánh mắt của Thẩm Tùng Băng vẫn có vẻ tỉnh táo, biểu cảm cũng không quá thống khổ, nhưng giọng nói khàn khàn đã cho thấy y đang khó chịu đến mức nào.
Không ngờ được nữ chính chuyển giới nhà mình thế mà lại thật sự phát sốt ngay thời khắc quan trọng này, Từ Trạch liền vội vàng đứng dậy giả vờ đi lục lọi trong ngăn kéo, nhưng thực tế là hắn lại lấy thuốc hạ sốt từ trong không gian tùy thân ra, đưa cho Thẩm Tùng Băng uống.
Nhưng cơn sốt cao này của Thẩm Tùng Băng đến vừa nhanh vừa nặng, Từ Trạch cho y uống thuốc là để giúp y hạ nhiệt độ, nhưng lại không hề có một chút tác dụng nào.
Từ Trạch bận bịu chạy đi chạy lại hơn nửa tiếng, tuy rằng cơn sốt cao trước khi hắn thức tỉnh dị năng mãi vẫn chưa đến, nhưng cả người hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
Mắt thấy thời gian sắp đến chín giờ rưỡi, Thần Sáng Thế Từ liền đỡ Thẩm Tùng Băng đi vào phòng tắm, dự tính tắm rửa sạch sẽ cho cả hai, sau đó để đối phương ngủ ở phòng khách, còn bản thân hắn sẽ tự nhốt mình trong phòng ngủ khóa lại, chờ đợi đến hừng đông ngày mai.
Kết quả hắn vừa giúp Thẩm nữ chính chuyển giới tắm rửa được một lúc, cơn sốt cao trong người đối phương không hiểu sao tự nhiên biến mất.
Từ Trạch thở phào một hơi, dìu Thẩm Tùng Băng đã hơi choáng váng đến nằm ở phòng khách, còn mình thì trở về phòng tắm để tắm nốt trong ba phút.
Hắn mặc một chiếc áo choàng tắm bước ra ngoài, khi hắn đang đẩy cửa đi vào phòng ngủ, thì lập tức nhìn thấy Thẩm Tùng Băng vốn dĩ nên ngủ ở phòng khách lại đang ngồi trên giường.
"Tôi mệt rồi, buồn ngủ lắm, anh có chuyện gì thì ngày mai nói sau đi." Tuy rằng không biết vì lí do gì mà tới bây giờ mình vẫn chưa phát sốt, nhưng mắt thấy đã sắp mười giờ kém, hắn liền vừa đi về phía giường vừa mở miệng đuổi người.
Sau đó, ngay khoảnh khắc hắn đi ngang qua người Thẩm cựu nữ chính, thì lập tức bị đối phương ôm chầm lấy, ném lên trên giường.
"Anh làm cái gì đấy?!" Từ Trạch ngồi bệt trên giường, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhìn về phía Thẩm Tùng Băng, lại thấy rõ ánh mắt của đối phương thì toàn thân chấn động.
Đó là một đôi mắt màu vàng sẫm.
Dị năng giả trước khi thức tỉnh dị năng, mất khống chế thì mới có con mắt màu vàng sẫm như vậy.
Đờ mờ! Hắn bất cẩn rồi.
Hắn luôn nghĩ rằng trong tiểu thuyết gốc không có thiết lập nữ chính sẽ sở hữu dị năng, bởi vậy thấy Thẩm Tùng Băng bị sốt liền nghĩ đối phương chỉ là sốt cao bình thường thôi, không biết vị nữ chính chuyển giới trước mặt này đã làm cái gì, thế mà bây giờ cũng sắp thức tỉnh dị năng rồi.
Nhìn thấy Thẩm cựu nữ