Nữ chính thích chèo thuyền giới giải tríThời Chí bỗng tỉnh giấc từ trong cơn mơ, trán của anh đầy mồ hôi, nhưng điều hòa trong phòng rõ ràng là nhiệt độ rất thoải mái.Anh ngơ ngẩn nhìn tay phải của mình, sau khi ngồi trên giường trấn tĩnh một lúc, tiện tay cầm di động bên cạnh lên, nhìn thời gian, mới mười giờ tối.Chiều nay anh vừa từ nước ngoài quay lại, lệch múi giờ nên ngủ một chút, chỉ là không ngờ lại nằm mơ, rõ ràng đã lâu rồi cũng không hề có.Nếu đã tỉnh giấc, Thời Chí cũng không định ngủ tiếp, anh tới phòng khách chuẩn bị rót ly nước, đúng lúc nhìn thấy túi giấy đặt trên bàn.Đây là đồ anh tiện tay mua ở cửa hàng miễn thuế ở sân bay nước ngoài, là hai cái móc khóa trang trí.
Khi ấy bất chợt nhớ tới lần trước Tiết Lam đi quay gửi quà cho họ, do dự một lúc rồi vẫn quyết định có qua có lại.Mua cũng mua rồi đương nhiên phải gửi tặng, Thời Chí cầm điện thoại, tìm nhóm “ba người hỗ trợ” kia.Thời Chí: “Tôi ở nước ngoài có quà cho hai người, gửi định vị cho tôi, tôi gửi quà qua.”Tiết Lam nằm trên giường đắp mặt nạ, nghe thấy âm rung báo của điện thoại thì cô tiện tay cầm lên, vừa thấy Thời Chí muốn tặng quà cho mình thì hai mắt sáng rực.Tiết Lam: “Woa, vậy mà có quà, tâm tình chán nản mới rồi của tôi nháy mắt đã được điều trị.”Tiết Lam lập tức gửi định vị qua: “Tôi đang quay chương trình, đây là địa chỉ công ty, anh gửi qua cho quản lý của tôi nhận giúp tôi.”Thời Chí đáp lại: “Được.”Lúc này Thịnh Lâm cuối cùng cũng hiện hồn trong nhóm: “Hai người đang làm gì đó, đừng tưởng như vậy thì tôi sẽ gửi quà cho hai người.
Nói trước, thiếu gia đây không có thói quen đó.”Dứt lời, cậu rất nhanh gửi định vị của mình vào nhóm.Thịnh Lâm: “Đây là định vị nhà tôi, hai người lưu lại đi, lần tới muốn gửi gì cho tôi thì cứ trực tiếp gửi tới đó là được, không cần báo trước với tôi.”Tiết Lam: “……….”Tiết Lam: “Thịnh Lâm, em liệu có thể biết xấu hổ chút được không?!”Thịnh Lâm đáp lại bằng emo mặt cười nham nhở, trông đặc biệt thiếu đòn.Tiết Lam thấy mà ngứa tay, bắt đầu xắn tay áo, đã vậy cô cũng không khách sáo nữa, lật tung album suốt nửa ngày, cuối cùng tìm thấy tấm ảnh Thịnh Lâm mặc quần rách hồi nhỏ.Mặc dù từ góc độ trong ảnh, vị trí quan trọng không bị lộ, nhưng cũng có thể thấy được quần cậu mặc bị thủng đáy.Thế nên cô tiện tay đem tấm ảnh “sát thương không lớn, vũ nhục cực mạnh” này gửi vào nhóm “ba người hỗ trợ”, cũng @Thời Chí.Tiết Lam: “Tặng anh món quà.”Thời Chí nhìn điện thoại mà cạn lời, anh thực sự không hiểu nổi mạch suy nghĩ của Tiết Lam.
Sao anh phải thu tấm ảnh Thịnh