Lý Tuyết mang theo "Kiều Khê", hai người đi sân bóng rổ, lúc này hơn phân nửa cái sân bóng rổ đều bị nữ sinh chiếm lĩnh.
"Đây đều là tới xem giáo thảo?"
Lạc Y dò hỏi, giáo thảo này mị lực xác thật đủ lớn! Đáng tiếc, là tra nam.
Kỳ thật cô không ngại giúp những em gái này thấy rõ gương mặt thật của tra nam.
Chỉ là sợ các cô biết có lẽ sẽ thương tâm, hẳn là cô nên uyển chuyển một chút.
"Đương nhiên, giáo thảo Sở Phong chính là nhân vật phong vân trường học chúng ta, không ai không biết hắn."
Lý Tuyết mang theo ngữ khí ngây thơ mà lại sùng bái nói.
Nếu không phải trước đó biết Lý Tuyết là một người như thế nào, chỉ sợ là cô cũng bị lừa.
Thật sự là hình tượng Lý Tuyết tốt quá, làm không ai có thể nghĩ đến người mà thoạt nhìn thoạt nhìn ôn nhu vô hại lại là người như vậy.
"Như thế nào, nghe ngữ khí này của cậu, cảm giác cậu cũng sùng bái hắn?"
Thanh âm Lạc Y không lớn, nhưng là vài người chung quanh lại đều có thể nghe được.
"Kiều Khê, cậu đang nói cái gì đâu! Không để ý tới cậu."
Lý Tuyết phiết miệng, mang theo dáng vẻ cô gái nhỏ thẹn thùng, cô xoay người đi.
"Không phải là bị tôi nói trúng rồi nên thẹn thùng đi."
Lạc Y đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, thời cơ tốt như vậy, không hố Lý Tuyết một lần, thì thật xin lỗi bản thân mình.
"Nào có! Đừng nói bậy, nhanh lên lại đây xem trận bóng."
Lý Tuyết một phen kéo Lạc Y qua, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, suy nghĩ trong lòng đã sớm không biết bay đến nơi nào.
Không biết bao giờ mới tới thời điểm có thể gặp được người kia, cô ta đã bắt đầu nhớ hắn, lần này bất kể trả giá thế nào cô ta tuyết đối không để Kiều Khê cùng người kia bên nhau.
Lạc Y âm thầm liếc mắt nhìn Lý Tuyết một cái, thấy cô ta đang phát ngốc, không biết suy nghĩ cái gì.
"Giáo thảo đẹp như vậy a, cậu xem cậu nhìn đến cả người đều mất hồn mất vía!"
Thanh âm Lạc Y không tính thấp, tuy rằng âm thanh ủng hộ bao phủ nhưng là vẫn có mấy nữ sinh nghe được lời cô nói.
"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy giáo thảo