Tư Đồ Hạo cứng họng, một mặt ngơ ngác chỉ vào bản thân, "Ngươi nói là do ta tưới quá nhiều linh dịch?"
"Đúng thế, ngươi cũng không nghĩ xem vì sao gần đây nó từ chối để các ngươi bón linh dịch.
Linh dịch quá nặng nề đối với nó rồi, không những không làm cho nó tiếp tục trưởng thành, ngược lại còn khiến nó đau khổ bất kham." Đông Phương Minh Huệ lấy một bình linh dịch từ trong không gian, "Đây là linh dịch mà hôm đó ngươi đưa cho ta, nó không tình nguyện uống, ta cũng đem cất đi."
Thấy Tư Đồ Hạo không lên tiếng kháng nghị, Đông Phương Minh Huệ tiếp tục nói, "Thực ra lần này ta muốn nói với ngươi, nếu như ngươi thực sự vì Lam Tinh Mộng, cách tốt nhất là cho nó ở với ta một đoạn thời gian."
Tư Đồ Hạo cau chặt mày, "Không vấn đề, ta sẽ để dược nô sắp xếp cho ngươi một gian phòng, ngươi đoạn thời gian này ở trong phủ của ta, còn về học viện, ta sẽ nghỉ phép cho ngươi."
"Ngươi hiểu nhầm rồi, ta không muốn rời khỏi viện dược tề."
Tư Đồ Hạo ngây ra, hắn híp mắt nhìn về phía cô, không thể tin được nói, "Ý của ngươi là nó cùng với ngươi một đoạn thời gian, nghĩa là ngươi muốn đưa nó vào Học viện Hoàng gia?"
Đông Phương Minh Huệ gật đầu.
Tư Đồ Hạo đột nhiên bật dậy, phiền não đi đi lại lại ở đại sảnh, quá điên rồi, suy nghĩ này cmn điên rồi, "Lam Tinh Mộng quá đặc biệt với ta, nó trước nay đều chưa rời khỏi ta nửa bước.
Ngươi hiện tại muốn ta, muốn ta, muốn ta, không thể được, không làm được."
"Ô." Đông Phương Minh Huệ đứng dậy, híp mắt cười, "Nếu ngươi đã không nỡ, vậy tử tế mà giữ nó ở bên cạnh, đợi Lam Tinh Mộng khô héo thì châm cho nó một ngọn lửa, chỉ một ngọn lửa là có thể giải quyết tất cả đau khổ của nó."
Nói xong, cô liền rời khỏi đại sảnh.
Bỏ lỡ qua vòng thi ứng tuyển đầu tiên của nữ chủ đại nhân, là đã khiến cô muốn phát hoả rồi.
Chứ đừng nói, vì chuyện của Lam Tinh Mộng, cô còn rất nhiều chuyện để làm.
Kết quả người ta là bởi vì tiếc không nỡ, cũng không quản sống chết của Lam Tinh Mộng, cô vì sao còn phải lo lắng.
Sau khi trở về, quản sự cũng không làm khó cô, chỉ dặn dò cô nghỉ ngơi sớm, ngày mai không được đến trễ.
"Ai." Đông Phương Minh Huệ lặn lộn, làm thế nào cũng không ngủ được, "Tiểu Sắc, ngươi nói xem làm thế nào để trốn khỏi đám dược đồng của viện Bạch Chỉ, lén lút ra ngoài xem Thất tỷ ứng tuyển?"
Tiểu Sắc: "Mau đi ngủ đi."
Đông Phương Minh Huệ lại lo lắng lật người, "Thất tỷ nếu như vào được học viện, cũng sẽ là viện tổng hợp, cách viện dược tề chúng ta quá xa rồi."
Rõ ràng là cùng một học viện, nhưng lại bị phân cách hai nơi.
Ngay cả gặp mặt cũng không, vậy cô vào học viện này là không công rồi?
"Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi còn muốn chuyện như chuyện của Mục Thanh xảy ra không? Chuyện lần trước đã không dạy cho ngươi một bài học, Thất tỷ ngươi lợi hại như vậy, ngươi lại phế thế này, lần sau ta gọi ngươi là cái hố đen."
Đông Phương Minh Huệ che miệng, cô vừa nãy không cẩn thận để lời trong lòng nói ra.
"Ta nói cho ngươi biết —"
"Phì phì." Đông Phương Minh Huệ không chịu nổi nữa, hình tượng em bé của Tiểu Sắc ở trong lòng cô đã ăn sâu bén rễ rồi, cô tượng tưởng hình ảnh một đứa bé để cái mông trần ở trong đầu, chống cái eo, mặt nghiêm túc lảm nhảm dạy dỗ cô.
Tiểu Sắc trực tiếp vươn dây leo cuốn lấy cái tay đang che miệng của cô, "Từ ngày hôm nay, ta sẽ luôn giám sát đốc thúc ngươi tu luyện, nửa khắc cũng không được nghỉ ngơi."
"Ô ô." Mau buông ta ra.
Tiểu Sắc chống eo, ngẩng mặt nói lớn, "Nhiệm vụ cấp bách, ngươi phải có một kĩ năng, để cho linh lực của ngươi khi sử dụng càng có hiệu quả."
Kĩ năng?
Đông Phương Minh Huệ nghe đến cuối cùng lại ngủ mất, Tiểu Sắc nói đến miệng lưỡi khô lại, ngẩng đầu lên liền tức đến dẫm chân xuống đất, "Ngươi cái đồ vướng chân."
Sáng ngày hôm sau, không đợi Đông Phương Minh Huệ nghĩ làm sao có thể chuồn ra ngoài để đi cổ vũ cho nữ chủ đại nhân, cơ hội lại đến tận cửa.
Từ dược sư triệu hồi bọn hắn lại một chỗ, ở trước mặt cô có mấy nhánh thực vật, Đông Phương Minh Huệ đánh giá kĩ lưỡng một phen, liền phát hiện có vài nhánh trong đó đã bị bệnh.
"Nghĩ mọi người đã biết rất rõ ràng, gần đây đúng lúc là lúc Học viện Hoàng gia bận rộn nhất, kì tuyển sinh mỗi năm một lần, chúng ta cũng chỉ tuyển năm mươi người vào viện dược tề.
Vòng sơ tuyển hôm qua cũng đã loại hơn một nửa, vòng bán kết còn có một trăm ba mươi người tham gia.
Gọi các ngươi đến đây, là bởi vì có nhiệm vụ giao cho các ngươi."
Đông Phương Minh Huệ nghe thấy có nhiệm vụ, lập tức dựng thẳng tai lên, cô cảm giác hơn nửa là có liên quan đến cuộc thi.
Quả nhiên, rất nhanh liền nghe thấy Từ lão sư nói tiếp, "Các ngươi phân ra mỗi hàng mười người, đem mười chậu linh dược đến nơi thi đấu, đến lúc đó Từ dược sư sẽ nói cho các ngươi làm gì."
Dược đồng ở trong viện Bạch Chỉ chỉ có ba mươi người, hai quản sự sư huynh, hai mươi dược tề sư sơ cấp, mười dược tề sư trung cấp, còn có ba vị dược tề sư cao cấp, một là phó viện trưởng, một là viện trưởng.
Cơ hội được lộ mặt bày ra ở trước mắt, ai mà không muốn được tranh công.
Kết quả ba mươi người, không ai nhường ai, trong một chốc, cả viện Bạch Chỉ đều ồn ào như cái chợ.
Từ dược sư nhìn thấy cảnh này, không kìm được mà ôm đầu, "Đừng tranh nữa."
Âm thanh của cô tương đối lạnh nhạt, không lớn, nhưng đủ để tất cả các dược đồng đang tranh biện phải dừng lại nghe cô nói.
"Trước mặt ta để mười chậu dược liệu, trong đó có ba chậu là linh dược trung cấp, một chậu là cao cấp.
Các ngươi nếu như có thể phân biệt rõ ràng, ta sẽ tính là các ngươi thông qua."
Mọi người đột nhiên ngây ngốc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mặt đối mặt.
Đây là câu hỏi khó, việc của dược đồng là chăm sóc tốt linh dược ở trong dược bồ, nếu có thể phân biệt được dược liệu, còn làm dược đồng làm gì, trực tiếp làm dược sư luôn rồi.
Đông Phương Minh Huệ chóp chép miệng, là người đầu tiên đứng ra, "Ta muốn phân biệt trước."
"Đây là cây linh dược cao cấp, hai cây này là linh dược trung cấp, còn cây này ta không phân biệt ra." Đông Phương Minh Huệ cố hạ thấp bản thân, dù gì cô mới là một dược đồng.
Thần sắc bất động của Từ dược sư liếc cô một cái, trong lòng cảm thấy quỷ dị, nhưng vẫn nói, "Còn ai muốn phân biệt không?"
Sau Đông Phương Minh Huệ lại có thêm mấy người lên sân phân biệt, bất quá đại đa số đều sai, có cái cũng bị họ đoán chúng.
Ba mươi người đều phân biệt xong, Từ dược sư thì thầm với quản sự sư huynh một phen.
Sau đó bao gồm Đông Phương Minh Huệ, tổng cộng mười người, chọn một bồn dược liệu đi đến khu ứng tuyển.
Mọi người đều chọn cái cây linh dược trông tràn đầy sức sống, lúc đến lượt cô, chỉ còn lại một cây mỹ nhân trúc trông ốm yếu, mỹ nhân trúc là loại hoa rất đẹp, bởi vì khi nó nở rộ thì giống tiếu nhan của một mỹ nhân, từ đó cố ý được gọi là mỹ nhân trúc, hoa của nó dùng làm dược liệu rất có tác dụng.
Nhưng mà bông hoa mỹ nhân trúc này cúi xuống đến tận phần rễ rồi, vừa xem là thấy có vấn đề, "Này, ngươi làm sao rồi?"
Đông Phương Minh Huệ một bên đi cùng đoàn đội để đến khu ứng tuyển, một bên dùng ý thức giao tiếp với nó.
Mỹ nhân trúc đại khái không ngờ sẽ có người cùng nó nói chuyện, nó vô lực nói, "Ta sắp chết rồi."
"Vì sao a?" Dược đồng mỗi ngày đều sẽ đúng giờ diệt sâu cho đám dược liệu, chăm sóc cẩn thận, làm sao sẽ vô duyên vô cớ chết.
Mỹ nhân trúc lắc cái đầu, "Chân của ta bị người cắt đi một đoạn."
Đông Phương Minh Huệ không hiểu, nơi có linh khí nhất của mỹ nhân trúc nằm ở hoa, là tên gia hoả không có tri thức nào cắt mất gốc rễ của người ta, đúng là tạo nghiệp.
"Tiểu Sắc, rễ của mỹ nhân trúc bị cắt rồi, còn có thể sống không?"
Tiểu Sắc cảm thấy cần phổ cập tri thức cơ bản nhất về thực vật