Đông Phương Minh Huệ giống như con khỉ bị mọi người vây quanh, lại vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Thực ra trong lòng rất hoang mang, ai ma, lúc ở Tử Ma sơn mạch cô đã thay nữ chủ đại nhân nghiền ép dịch dược để trị ngoại thương, sau đó cũng không động đến dược thảo những thứ này nữa, càng không hiểu dược tề sư các nàng làm sao luyện chế dược.
Nghe nói dược tề sư luyện dược đều sẽ bế quan, mỗi người tự có cách riêng của mình, vì thế muốn trộm sư cũng không trộm được.
Cô tự biết bản thân có bốn tiếng, mặc dù không biết làm thế nào để luyện dược, nhưng lại hiểu quy luật cân bằng.
Cô dựa theo linh lực lớn nhỏ của mỗi cây linh dược mà sắp xếp.
Cô mặc dù là vô tâm, nhưng viện trưởng xem là có ý khác.
"Kĩ năng luyện dược tuy là vẫn có chút non nớt, nhưng linh cảm của tiểu nha đầu này rất mạnh."
Gọi là linh cảm, nghĩa là năng lực cảm ứng linh lực lớn nhỏ.
Đông Phương Minh Huệ sợ bản thân bất cẩn, trong chốc lát đều dùng hết sáu cây linh dược, đến cuối cùng luyện không ra sẽ làm trò cười cho đám người kia.
Vì thế giữ một tay, mỗi một cây linh dược cô đều tìm được nơi có linh lực yếu nhất, sau đó tách chúng từ linh dược ra, nếu không có ai sẽ đem làm thí nghiệm.
"Ngươi xem cô ấy đang làm gì?"
"Cái lá này có thể có tác dụng gì?"
"Ấy, cô ấy còn nếm thử, không sợ trúng độc sao?"
Mọi người đều không hiểu hành động của Đông Phương Minh Huệ, thế là bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Đông Phương Uyển Ngọc cũng không hiểu, bất quá nàng đoán đối phương đang làm gì, hình như là đang thử? Đều nói lúc nữ nhân nghiêm túc là đẹp nhất, nàng hiện tại phát hiện Tiểu Cửu nhà mình càng ngày càng chói mắt.
"Uyển Ngọc, ngươi đã nghĩ đến về sau làm thế nào để luyện chế thần hồn đan của ngươi chưa?" Thanh Mặc nói đến miệng đều khô, đối phương hoàn toàn không để tâm, "Ngươi lãng phí hai canh giờ tu luyện để ở cái nơi này, ngươi gần đây làm sao rồi?"
Đông Phương Uyển Ngọc nhận được tin đối phương sẽ tham gia khảo hạch dược tề sư sơ cấp, cũng đã do dự qua, bất quá về sau vẫn đến.
May mắn là nàng đi một chuyến, nếu không bộ dạng bất lực vừa nãy của Cửu muội, nghĩ đến đều khiến người — khó chịu.
"Ta sẽ cho người đi tìm dược liệu khác, nếu như không được, thì sẽ dùng đan khác thay thần hồn đan." Đông Phương Uyển Ngọc nói rất thoải mái.
Thanh Mặc không biết nên nói gì, tất cả dược liệu, bọn họ phải chuẩn bị mất nửa năm, đến cuối cùng lại vì người khác, Đông Phương Minh Huệ quả là khắc tinh của Uyển Ngọc.
Lần thí nghiệm đầu tiên của Đông Phương Minh Huệ thất bại, cô đem tất cả linh dược nghiền nát thành dịch thể, muốn lợi dụng linh lực của những dịch thể này luyện chế, cũng có khả năng là khống chế linh lực của cô có vấn đề, đến cuối cùng dịch thể linh dược bị cô chưng cất đến khô, chỉ còn thành một bãi bột.
"Ai, bột cũng được đi." Cô đã thử qua một tiếng, mùi vị cực kỳ đắng chát, linh lực cũng chỉ còn một tí.
Thấy cô đang thử thuốc, viện trưởng đại nhân cũng muốn biết lần đầu bột thuốc mà cô luyện chế có hiệu quả gì, bất quá vướng bận thân phận, chỉ có thể tiếp tục ngồi ở trên vị trí tiếp tục đợi.
Lần thứ hai, cô lại lấy một bộ phận nhỏ ở trên thân dược liệu, không ngừng nghiền nát, chia ra đổ vào sáu bình sứ nhỏ khác nhau.
Lần đầu tiên cô đem sáu loại dược liệu, một loại linh khí phát ra mạnh nhất kết hợp với một loại yếu nhất, để tìm ra sự tương đồng, nhưng lần thứ hai, cô phá huỷ quy luật trước, đem hai loại linh dược mạnh nhất để trộn vào nhau, ai biết mạnh gặp mạnh, linh khí bạo nổ, triệt để lấn át mất dược liệu yếu ớt đi kèm, không cần tiếp tục, cô biết lần thứ hai cũng thất bại rồi.
Cô đem toàn bộ linh dược đổ lại vào nhau, rút ra một quy luật, linh lực yếu mạnh thay nhau bổ trợ, mới có thể tiếp tục làm tiếp.
Lần thứ ba, cô lại lấy một ít dược liệu, đem chúng nó nghiền nát thành chất lỏng, bất quá đem thứ tự của lần thứ nhất đổ vào một ít, sau đó dùng linh lực khống chế một chút, cô thấy linh dược dần dần dính lại, vẫn còn cơ hội, cô đem chúng áp chế, dùng sức nén lại, cuối cùng bị cô vo nặn thành một quả cầu nhỏ.
"He he, viên thuốc." Đây là tâm nguyện lớn nhất của cô khi đến Thất Sắc đại lục, chính là đem linh dược thành viên thuốc, mang đi cực tiện lợi.
Đông Phương Minh Huệ há miệng, muốn liếm liếm, kết quả bị dược tề sư sơ cấp bên cạnh ngăn lại.
"Ngươi còn nửa canh giờ."
Cô lập tức đem viên thuốc bỏ vào bình sứ, đem tất cả những nơi linh lực nồng nhất cắt bỏ, nghiền áp, bất quá thời gian chỉ còn nửa canh giờ, sau đó chính là vấn đề khống chế linh lực, cô yếu nhất ở khoản này.
Nếu như có Tiểu Sắc ở, cơ hội thành công còn có thể cao hơn chút.
Cô cẩn thận khống chế linh lực, đem linh lực vào trong bình sứ đựng dịch thuốc trộn lẫn lại với nhau, từ từ đổ vào bốn loại dịch thuốc của linh dược còn lại, từng nắm lại từng nắm trộn lại, cô cực kỳ nhẫn nại, mắt đều nhìn chằm chằm vào đồ vật nhỏ kia.
Thành bại ngay tại lúc này.
Đông Phương Minh Huệ cẩn thận bọc dịch thể lại, xem nó trở nên dính nhớt, thế là bước cuối cùng cô càng làm chậm hơn, càng tỉ mỉ hơn.
Quần chúng còn đang thảo luận sôi nổi thấy trán cô đẫm mồ hôi, nhưng vẫn dùng linh lực cấy ghép dịch thể, rất nhanh, hình dạng viên thuốc dần hình thành.
Trước lúc dược tề sư sơ cấp hô hết giờ, cô một mực dùng linh lực bao lấy viên thuốc, dùng sức ép lại, giống như những linh lực loạn chạy không ở nghe lời ở trong Hồn Hải trước đây.
Thời khắc này, cô tỉnh ngộ rồi.
Linh lực vốn đang bị chèn ép đột nhiên bạo phát, linh khí nồng đậm từ trên người cô phát ra.
Đông Phương Uyển Ngọc và viện trưởng đại nhân gần như cùng lúc đứng lên, viện trưởng đại nhân lên tiếng, "Tất cả dược tề sư nghe lệnh, mọi người toàn bộ lùi xa ba trăm mét, không có mệnh lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được lại gần."
Đông Phương Uyển Ngọc lại bước lên một bước, dùng tốc độ nhanh nhất cướp lấy viên thuốc, để vào trong bình sứ.
Sau đó ở bên vành tai cô nói, "Cửu muội, chuyên chú tâm thần, khoanh chân mà ngồi, Thất tỷ sẽ bảo vệ cho ngươi, ngươi an tâm thăng cấp."
Viện trưởng đại nhân vốn còn muốn đuổi nàng ra ngoài, nhưng thấy Đông Phương Uyển Ngọc tìm một nơi cách Đông Phương Minh Huệ khá xa ngồi xuống, một thanh kiếm từ trong không gian của nàng rút ra, cắm ở đường ra vào của mọi người, hành động này rõ ràng muốn nói, nếu có ai tiến lên một bước, thì máu bắn ba thước.
Đông Phương Minh Huệ đã không cảm giác thấy bất kỳ thứ gì bên ngoài nữa, cô chìm vào một thảo nguyên lớn đầy cỏ xanh, không khí trong lành, trời xanh mây trắng, đằng xa còn có một đàn cừu đáng yêu.
"Ngu ngốc, giữ lấy tâm thần, đừng nghĩ mấy thứ vớ vẩn." Tiểu Sắc đột nhiên mở miệng nhắc nhở, hiển nhiên nó đã cảm thấy linh lực dập dờn ở trong Hồn Hải, mới miễn cưỡng để bản thân tỉnh lại.
Đông Phương Minh Huệ bắt đầu ứng phó linh lực cuồn cuộn ở trong đan điền của mình.
"Nhớ kĩ, từ hôm nay về sau, ngươi phải thăng cấp từng cấp một, cho đến khi tìm được kĩ năng thích hợp với ngươi." Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải cảnh cáo.
Lớp màng giữa Linh Sư cấp Một đến Linh Sư cấp Hai rất mỏng, cô thả một ít linh lực ra, đã nhẹ nhàng phá vỡ.
Đông Phương Minh Huệ mở mắt ra đã phát hiện nữ chủ đại nhân đang ngồi ở đối diện tu luyện, bất quá lúc cô động nhẹ, Đông Phương Uyển Ngọc cũng mở mắt.
"Cung hỉ, Cửu muội."
Đông Phương Uyển Ngọc mặc dù không hiểu vì sao đối phương chỉ thăng một cấp nhỏ, nhưng vẫn thay cô vui mừng.
Nàng nhẹ nhàng rút kiếm lại, trực tiếp vứt vào bên trong không gian.
"Đây là đan dược ngươi vừa nãy luyện?" Đông Phương Uyển Ngọc đưa bình sứ cho cô.
Đông Phương Minh Huệ vừa sửa đúng lại, "Ta gọi nó là viên thuốc."
Được, Đông Phương Uyển Ngọc vẫn là nhìn thấy thứ gì đó giống như đan dược, "Cái này với đan dược có gì khác?"
Câu hỏi này thực làm khó cô, điểm chung là cả hai cơ bản trông giống nhau, khác biệt đại khái chính là đan dược là do luyện đan sư dùng đan lô mà luyện chế thành, còn viên thuốc là do cô dùng linh lực ngưng tụ lại.
"Ngươi ngược lại khiến cho chúng ta mở to tầm mắt, cùng lúc luyện dược, lại lĩnh ngộ thăng cấp." Viện trưởng từ lâu đã không gặp người trẻ nào có thiên phú thế này rồi, hắn híp mắt cười vươn tay ra, "Cho ta xem viên thuốc ngưng tụ mà thành."
Đông Phương Minh Huệ đem đồ giao ra, trong lòng lại thấp thỏm, viên thuốc cô luyện chế thành này vẫn còn chưa kịp thử.
Ngay cả hiệu quả, cô còn chưa kịp kiểm tra đã phải giao rồi.
Viện trưởng đại nhân đem vật từ trong bình sứ đổ ra, trong viên thuốc còn có đường vân màu xanh lá nhạt, xem ra giống như luyện đan ở trong phòng, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy Minh Huệ ngưng kết mà thành, có lẽ là sẽ không tin.
Phẩm tướng còn có thể, bất quá còn một cái khuyết điểm nhỏ, thiếu mất một góc nhỏ.
Viện trưởng đại nhân đem lên mũi ngửi, mùi thơm nhạt, linh lực nồng nàn xộc vào mũi, không cần cái khác, chỉ dựa vào viên thuốc có thể lưu giữ linh lực không tan này là có thể coi như Thiên Minh Huệ thông qua.
"Không tệ."
Có thể được viện trưởng của viện dược tề khen một câu không tệ, Đông Phương Uyển Ngọc thay Đông Phương Minh Huệ vui vẻ.
Đông Phương Minh Huệ cũng không dám tin tưởng, lần đầu tiên cô ngưng tụ viên thuốc này thành công lại có thể được khen ngợi.
"Nhưng mà, tiểu nha đầu, ta hôm nay thấy ngươi luyện chế thủ pháp còn non nớt, hoàn toàn là một tân thủ, lúc phối viên thuốc, tuy loạn mà có thứ tự, nhưng rốt cuộc vẫn là điểm yếu của ngươi.
Ngày sau đi theo ta học hỏi một phen, làm cho ngươi gia tăng kiến thức." Viện trưởng nói ra những điểm chưa tốt của cô, đừng cho rằng hắn mắt mờ lẩm cẩm, hắn nhưng vẫn còn nhìn rất rõ, lúc tiểu nha đầu này luyện chế, tay đều luôn run, hiển nhiên nội tâm không giống như vẻ ngoài bình tĩnh.
Bất quá đối phương vẫn luyện chế ra hình dạng thuốc mới, khiến cho hắn không ngờ.
Chuyện không ngờ nữa là, ngộ tính của đối phương cũng khá tốt.
Điều này càng chắc chắn thêm quyết định trong lòng của viện trưởng đại nhân.
Đông Phương Minh Huệ bị ông béo đánh giá có chút xấu hổ, cô hoàn toàn là chó ngáp phải ruồi, vận khí tốt.
Nếu như không phải cô làm thí nghiệm nhiều lần, vòng này xác định tong rồi.
Đến lúc đó cô tự vả đôm đốp vào mặt, có lẽ Từ Liên nữ nhân này sẽ chết cười.
Mọi người thấy trong tay viện trưởng đại nhân cầm một hạt giống như đan dược, hiếu kỳ tiến lại gần, miệng lưỡi bắt đầu thảo luận, thậm chí có người còn muốn cướp từ trên tay viện trưởng để xem.
"Qua sự đánh giá của ta, linh lực của viên thuốc này bảo tồn rất tốt, cực kỳ tràn đầy sức sống.
Vì thế, vòng dược tề sư sơ cấp thứ hai của Thiên Minh Huệ thông qua."
"Chúc mừng ngươi."
"Cung hỉ cung hỉ."
Rất nhiều người chứng kiến sự thất bại của cô, cơ hội chỉ có ba lần, vì thế thành công không dễ dàng.
Thêm nhìn thấy tài năng của cô, rất nhiều người cũng tâm phục khẩu phục, ít nhất bọn họ đều biết, ở mỗi một chuyện mỗi người đều sẽ có thất bại, chỉ cần không từ bỏ, nhất định sẽ thành công.
"Không phải còn vòng thứ ba sao?" Từ Liên thấy mọi người vây quanh Đông Phương Minh Huệ, khiến cô cảm thấy cô ấy như chúng tinh bảng nguyệt* được nhận sủng ái, trong lòng khó mà cân bằng, nhất thời xúc động hắt nước lạnh vào mọi người.
*Chúng tinh bảng nguyệt: ý chỉ một người được mọi người vây quanh, chào đón.
Viện trưởng nhìn cô một cái, híp mắt cười nói, "Từ Liên sư nói đúng, sau nửa nén nhang, vòng thứ ba bắt đầu."
Đông Phương Minh Huệ cũng híp mắt cười, lè lưỡi với Từ Liên, bộ dạng khiêu khích kia suýt nữa khiến Từ Liên mất đi kiểm soát, lao lên cho cô hai cái tát.
Vòng thứ ba khảo hạch dược tề sư sơ cấp, một dược tề sư hợp cách, nhất định có thể cứu người.
Chủ đề của vòng thứ ba là chữa trị bệnh nhân, gọi là cứu người như cứu hoả, thí sinh phải dùng thời gian và tốc độ nhanh nhất phối chế thuốc, để cho bệnh nhân dùng.
Vòng này chính là dùng cấp tốc chẩn đoán và tìm ra thuốc chữa.
Ở trước mặt Đông Phương Minh Huệ có đủ mọi loại bình được để trên bàn, bình sứ cao thấp đều có, còn không có nhãn, đây chính là tăng độ khó của khảo hạch.
Có một vị dược tề sư sơ cấp sẽ giúp cô tính giờ.
Đông Phương Minh Huệ thấy Từ Liên đang ở trong đám đông hận thù tột độ mà nhìn cô, đầu khẽ quay nghiêng, "Viện trưởng đại nhân, vì để thể hiện sự công bằng công chính của khảo hạch, ta có một kiến nghị tốt hơn, không biết có thể nói không."
Viện trưởng cười hi hi nói, "Mời nói."
"Tính giờ không thể thuyết phục quần chúng, ta cho rằng vòng thứ ba phải chọn một người có năng lực xuất chúng, một dược tề sư sơ cấp có các phương diện đều rất ưu tú đến đấu với ta, hai người đồng thời chẩn đoán, người chọn ra phương thuốc cùng chữa bệnh cho bệnh nhân tự nhiên sẽ là người thắng, tin tưởng đến lúc đó mọi người sẽ không có ý kiến."
Lời nói này tương đối hay, phất phảng là vì khống chế cuộc tranh luận sau này.
Quần chúng nghe thấy thế, cảm thấy hợp lý, thế là lũ lượt gật đầu tán thành.
Viện trưởng đại nhân cũng cười, nếu như là ba tháng trước, vòng thứ ba của dược tề sư sơ cấp cũng không phải chỉ cho một người, vì thế đề xuất mà Đông Phương Minh Huệ đột nhiên đưa ra lại cùng quy tắc thường lệ không hẹn mà hợp, từ hai người chọn ra một người, mới là người chiến thắng.
Đông Phương Uyển Ngọc mím môi mà cười, Cửu muội quá nghịch ngợm rồi, luôn nghĩ cách làm chuyện xấu.
"Ngươi Cửu muội một chiêu cũng khiến gây tổn thương, trông thì giống như cuộc thi công bằng công chính, thực ra muốn nhẫm lên người khác mà trèo cao." Thanh Mặc không khách khí bình luận.
"Cửu muội không phải là người như thế." Đông Phương Uyển Ngọc cười nói.
"Nếu ngươi đã nghĩ như thế, ngươi muốn chọn dược tề sư nào năng lực xuất chúng lại tài hoa nào?" Viện trưởng đại nhân rộng lương nói, hắn hầu như có thể khẳng định tiểu nha đầu này lại bắt đầu đào hố.
Con ngươi đen của Đông Phương Minh Huệ khẽ chuyển động, ở trước mặt sư huynh sư tỷ lướt ngang qua, sau đó dừng ở trên người Từ Liên, "Viện trưởng, ta thấy Từ dược sư năng lực thiên phú đều tương đối xuất chúng, hơn nữa ở viện Bạch Chỉ đối xử với ta rất tốt, ta cho rằng cô ấy cùng ta bỉ thí thì không có gì tốt hơn, ngươi thấy thế nào?"
Viện trưởng tự nhiên vui vẻ xem kịch hay, hắn nói, "Từ dược sư thấy thế nào?"
Từ Liên thấy thế, bước lên một bước, "Vui không thể hơn."
Cô đợi thời khắc này rất lâu rồi, Đông Phương Minh Huệ vừa khiêu khích cô nghĩ cũng không nghĩ xông lên.
"Từ dược sư, mong được chiếu cố." Cô bày ra nụ cười rạng rỡ nhất hướng đến Từ Liên.
Đối với Từ Liên mà nói, bất kỳ hành động nào của đối phương cũng là đang khích tướng.
Viện trưởng đại nhân híp mắt cười nói, "Vòng thứ ba bắt đầu, vì để cuộc thi này công bằng công chính, bệnh trên người bệnh nhân sẽ do ta đích thân chỉ định, tiếp theo phải xem các ngươi hai vị rồi."
Viện trưởng đại nhân đích thân chỉ định căn bệnh, nhất định đã chôn xong mìn, bất quá thế này lại khiến cô an tâm, không cần lo lắng sẽ có người sẽ gian lận.
Bệnh rất nhanh truyền đến lên người, tất cả trạng thái của hai người đều như nhau, toàn bộ đều lăn lộn ở trên đất.
Đông Phương Minh Huệ tiến lên trước, giữ chặt bệnh nhân, "Ngươi chỗ nào không thoải mái? Là bụng sao?"
Bệnh nhân đau đến mặt đều trắng bệch, ngay cả lời cũng không nói rõ được, Đông Phương Minh Huệ ấn lên phần bụng của bệnh nhân, nhẹ nhàng, mỗi lần ấn sẽ hỏi, "Có phải chỗ này không?"
Cứ thế lặp lại, cho đến khi ấn đến một nơi ở phần bụng, bệnh nhân liền rít lên.
"Là chỗ này sao?"
Cô lại ấn thêm một lần, tiến hành xác nhận.
Bệnh nhân khó khăn gật đầu, "Đúng."
Ngay lúc này, cô phảng phất trở về đời trước, như lúc ở bệnh viện chữa trị cho bệnh nhân, động tác thành thục, cô muốn lấy dụng cụ chẩn đoán, vươn tay mới phát giác bản thân vẫn còn ở trường thi, không phải bệnh viện, cô xoa nhẹ mi tâm, cảm giác bản thân hồ đồ rồi.
Vì không để làm vướng víu hai người thi đấu, bọn hắn dùng một miếng vải xanh chắn ở giữa, đem hai người tách ra.
Đông Phương Minh Huệ lúc này còn đang khám bệnh, Từ Liên bên kia đã chẩn đoán xong, bắt đầu chọn đối phương nên dùng linh dược nào.
"Ngươi hôm nay có ăn gì lung tung?" Đông Phương Minh Huệ không gấp tiếp tục hỏi.
Bệnh nhân lắc đầu, sau đó lại nghĩ đến gì đó, lại gật đầu.
Cô thấy môi của đối phương đều đã tím cả lên, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, đau đến mặt đều trắng, tứ chi vô lực, phần bụng lại đau nhất, đau đến hận không thể lăn lộn ở dưới đất.
Cô có sơ bộ chẩn đoán, đi đến trước bàn, đem mỗi một bình sứ mở ra, đem lên mũi ngửi, sau đó bỏ xuống, tốc độ rất nhanh, mất khoảng một nén hương, đã có thể chia linh dược thành hai.
Sau đó, cô lại đem nắp bình sứ mở ra, bất quá lần này ngửi có chút lâu, mỗi lần ngửi, cô lại loại ra một bình sứ.
Còn lại chỉ còn một bình.
Cô ngửi lại hai lần, thậm chí còn tự mình nếm thử, cảm giác thấy phần bụng ấm áp, cô liền đem bình thuốc vào miệng bệnh nhân.
Rất nhanh, cơn đau của bệnh nhân dần dần giảm xuống, màu sắc trên môi cũng dần tan, sắc mặt cũng không giống trước đây trắng bệch rồi.
Ở bên kia, Từ Liên nhanh chóng chẩn đoán, vốn còn nghĩ là trúng độc mức nhẹ, nhưng nghĩ viện trưởng đại nhân sẽ không ra đề đơn giản đến thế, lại chẩn đoán lại một lần.
Giống như Đông Phương Minh Huệ, cô cũng mất rất nhiều thì giờ để phân biệt linh dược.
Cô chọn linh dược xong, phần thắng ở trong tay trực tiếp đổ linh dược vào trong miệng bệnh nhân, cơn đau của bệnh nhân từ từ tan biến, sắc mặt cũng hồng hào trở lại.
"Ngươi đã khỏi rồi." Từ Liên dứt khoát.
Bệnh nhân còn muốn ngồi dậy, nhưng lại thấy bụng đau đến khó nhịn, thậm chí so với cơn đau vừa nãy còn đau hơn.
Đông Phương Minh Huệ bên này, cô dịu dàng chậm rãi đỡ bệnh nhân dậy, cực kỳ kiên nhẫn nói, "Thực ra ngươi không phải bị bệnh gì nặng, chỉ là ăn phải thứ gì đó gây trúng độc nhẹ, ta đã cho ngươi uống thuốc rồi, ngươi nằm nghỉ ngơi ba ngày, sau đó không được ăn lung tung."
Mọi người đem cách hai người đối đãi với bệnh nhân bỏ vào trong mắt, ai thắng ai thua, trong lòng mọi người đã có đáp án.
Viện trưởng đại nhân cho người bỏ tấm màn ra, Từ Liên vẫn còn đang chẩn đoán vì sao bệnh nhân uống thuốc xong, cơn đau ngược lại càng nặng.
"Mọi người đã thấy rõ, kết quả cực kỳ rõ ràng, hiện tại do ta viện trưởng đích thân tuyên bố, Thiên Minh Huệ thuận lợi thử thách thành công dược tề sư sơ cấp."
Từ Liên đại khái không tin được bản thân lại thua thế này.
Mọi người dồn dập chạy lên chúc mừng, dược tề sư có thêm một dược tề sư sơ cấp là một đại sự cực kỳ xứng đáng chúc mừng.
Đông Phương Minh Huệ còn chưa kịp chế giễu Từ Liên dược sư đang thất lạc hồn phách kia, tiếp tục bỏ đá xuống giếng.
Đã bị sư huynh sư tỷ nhiệt tình vây quanh lại.
"Chúc mừng tiểu sư muội."
"Về sau mong được thỉnh giáo."
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô bị đám người vây quanh đến luống cuống mà không nhịn được cười, xem một hồi thấy tiếng pháo cũng tan biến, giống như chưa từng có chuyện gì.
Từ Liên đến giờ vẫn không tin mình thua, sau đó mới phát giác mình đã dính bẫy của Đông Phương Minh Huệ.
Đối phương đề ra so thí, không những