Não của hoả kiến cực kỳ cứng chắc, Mộc Sinh thủ pháp non nớt, đợi hắn lấy được sáu cái ma hạch năng lượng hệ Hoả, Đông Phương Uyển Ngọc đã giết được vô số.
Mộc Sinh có chút hoài nghi, nếu dựa vào tốc độ tay của hắn, thì ba ngày sau, nhất định sẽ bị loại.
Bất quá đây không còn là vấn đề để hắn suy nghĩ rồi.
Giết hết một đàn hoả kiến cấp hai, Đông Phương Uyển Ngọc liền đưa người đi.
"Chúng ta làm sao đi nhanh thế?" Mộc Sinh giằng co, thực ra hắn còn muốn giết thêm hai con nữa, thật không dễ dàng mới gặp phải ma thú không phản kháng, hắn không muốn từ bỏ a.
Đông Phương Uyển Ngọc nói, "Câm miệng, có người đến."
Ngay sau lúc bọn họ rời đi, có một nhóm năm người đột nhiên xông đến, "Đám ma thú cấp hai này đã bị người khác giết thảm rồi, chúng ta đến chậm mất một bước."
Đám người đi đến bên cạnh tử thi của hoả kiến xem, phát hiện vết thương trên xác có hai loại thủ pháp, một loại cực kỳ bạo lực, trực tiếp một quyền đấm vỡ vỏ não của hoả kiến, móc ra năng lượng ma hạch, thủ pháp còn lại lại vô cùng yếu ớt, có lẽ là dùng vũ khí nhọn để tách ra.
"Hai người."
"Hai người mà lại giết được nhiều ma thú cấp hai thế này, quá ngầu." Một người trong số đó không nhịn được huýt sáo.
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn con số trên ngọc bội, cười mỉa một cái, "Chúng ta tiếp tục đi."
Mộc Sinh trong một ngày có thể khiến Tiểu Bạch phun mười lần khói độc, bọn họ lựa chọn ma thú thành bầy mà hạ thủ, chưa thất bại lần nào, giết được rất nhiều ma thú từ cấp một đến cấp ba.
Con số cứ lần lượt tăng lên, ngay cả Mộc Sinh cũng tăng lên năm trăm, một canh giờ trước báo ba thứ hạng đầu, tên của Đông Phương Uyển Ngọc đã nằm trên bảng, đứng thứ ba, 1093.
Chỉ cách thứ nhất 200.
Mộc Sinh đối với Đông Phương Uyển Ngọc bội phục đến tâm phục khẩu phục, bất quá lúc này hắn sắp chết rồi.
Đối phương ngày đêm không ngừng nghỉ tìm ma thú để giết, giống như vật gì đó không biết mệt mỏi.
Nhưng hắn không như thế, hắn hiện tại tay để nhấc kiếm cũng không làm được.
"Ngươi không cần nghỉ ngơi sao?" Mộc Sinh đi không nổi nữa, dựa lên đại thụ thở dốc.
Đông Phương Uyển Ngọc đá hắn một cái, "Mau đứng lên, cuộc đấu tranh thực sự nằm ở mười hai canh giờ cuối, ta trước đây đã cho ngươi nghỉ ngơi rồi."
Mộc Sinh trợn mắt, bọn họ cũng chỉ nghỉ ngơi được vài canh giờ mà thôi.
Bất quá thấy nàng ngày càng đi xa, Mộc Sinh vẫn là vội vàng bò dậy, cuống cuồng đuổi theo.
"Ngươi đã đứng hạng ba rồi, vì sao vẫn như thế bán mạng." Mộc Sinh không hiểu, cần gấp cũng phải là hắn gấp a, bởi vì hắn mới được năm trăm điểm.
"Im miệng, giữ sức mà giết ma thú."
Sau đó, bọn họ gặp phải một đợt bầy ma thú, cũng không biết là bị thứ gì đuổi, hoảng loạn chạy trốn, cuống cuồng loạn cả lên.
"Oa, nhiều ma thú quá, có nên để Tiểu Bạch thả khói độc?" Mộc Sinh đã làm chuyện này đến quen tay rồi, nhìn thấy đám ma thú sợ hãi đến thế, ngược lại còn có chút hưng phấn, gan bị ma thú luyện cho lớn rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc lắc đầu, doạ đám ma thú cấp ba sợ chết khiếp thế này không phải là Thánh thú cũng chính là ma thú lớn hơn hai đẳng cấp đã xuất hiện.
"Cách đây trăm mét, có hai con ma thú cấp sáu lại gần, ngươi mau tìm một nơi trốn." Thanh Mặc nhắc nhở.
Ma thú cấp sáu tương đương với Linh Quân, đó không phải là cảnh giới của Đại Linh Sư, mà còn cao Đại Linh Sư ba cấp.
Đông Phương Uyển Ngọc lập tức kéo người chạy, nàng miễn cưỡng đối phó với một Đại Linh Sư còn có thể, nhưng để nàng đối phó với Linh Quân, hờ, trừ phi là không muốn sống nữa.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Mộc Sinh bị người lôi kéo, suýt nữa bị cổ áo đè muốn chết.
Nhưng nhìn thấy đối phương mím môi, liền ý thức ra hỏi.
Đông Phương Uyển Ngọc chạy loạn theo đám ma thú, cũng không biết đã chạy đến nơi nào, bất quá cảm ứng xung quanh, không phát hiện năng lượng xung động lớn của ma thú.
"Ma thú cấp sáu vừa ra, độ nguy hiểm tăng cao, thời gian khảo hạch của các ngươi đại khái sắp kết thúc rồi." Thanh Mặc phán đoán nói.
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, mọi người đều là tân sinh, thiên phú có tốt hơn nữa, cũng chỉ là Linh Sư, Đại Linh Sư, đối phó với hai con ma thú cấp sáu, đánh không lại.
Cho dù ngay cả năm trăm học viên cùng xông lên, đều đánh không lại hai con.
Mộc Sinh hít một ngụm lớn, "Có phải lúc nãy xảy ra chuyện gì không?"
"Đúng, cuộc thi sắp kết thúc, điểm săn bắt ma thú của ngươi bao nhiêu rồi?" Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên hỏi.
"Cũng được tầm 536 rồi." Mộc Sinh quen nàng lời nói lạnh lùng, ngữ khí đột nhiên ôn hoà khiến hắn không quen, sau đó nghi hoặc nói, "Ngươi làm thế nào để biết cuộc thi sắp kết thúc, không phải vẫn còn năm canh giờ rồi sao?"
Đông Phương Uyển Ngọc không giải thích, đá hắn một cái nói, "Đi, bổ sung điểm số cho ngươi."
Hai người đi về hướng nam, trên đường rậm rạp, trong động cây rậm rạp có rất nhiều tàn tích của tật phong thỏ ẩn trốn ở trong góc tối, Đông Phương Uyển Ngọc từ trong không gian lấy ra một bình sứ, đem thuốc rải xuống bên ngoài cỏ, rải thành một vòng.
"Thất tỷ, đây là một đồ vật tốt, gọi là ngưng hoa lộ dược đan, đừng nghe thấy tên của nó hay, thực ra dùng để câu dẫn đồ ăn, là phương thuốc dân gian, do ta tự nghiên cứu, đặc biệt là thỏ ô, sau này nếu như ngươi không tìm được thứ gì ăn, có thể ở trên hốc cây rải một vòng tròn, ta ước tính sẽ có rất nhiều thỏ bị dính bẫy."
Đông Phương Uyển Ngọc cong lên nụ cười, nàng còn nhớ Cửu muội nói thế này với nàng.
Không biết hiệu quả của thuốc như thế nào?
Mộc Sinh nghi hoặc nhìn nàng, "Thứ này có tác dụng gì?"
Đông Phương Uyển Ngọc ra động tác im lặng với hắn, bọn họ ngồi canh nửa tiếng đồng hồ, liền nhìn thấy từ trong hốc cây từng con từng con tật phong thỏ mắt đỏ tốc độ nhảy đến cái bẫy của các nàng đã chuẩn bị, một con dính chiêu rồi, con còn lại vẫn ngốc ngếch nhảy vào bên trong, nhảy một lúc, đã thành cả đàn.
Mộc Sinh nhìn đến ngây ngốc, thế giới ma thú làm sao sẽ có những con vật ngốc nghếch thế này.
"Mau để Tiểu Bạch dùng tuyệt chiêu." Đông Phương Uyển Ngọc thấy hắn còn ngây người, không nhịn được đá hắn một cái.
"Ô ô."
Hắn suýt nữa quên mất bọn hắn là săn bắt ma thú, Mộc Sinh lập tức triệu hồi tiểu hoả bàn của mình, Tiểu Bạch, mau đi."
Tiểu Bạch trèo lên đầu ngọn gió, lắc đầu của mình một chút, ra sức phát ra khói độc, rất nhanh thỏ tật phong ngửi ngửi, từng con đều bị trúng chiêu, đổ xuống thành một vùng.
"Động tác mau lẹ." Đông Phương Uyển Ngọc đá vào mông Mộc Sinh một cái.
Mộc Sinh tuy không hiểu nàng rốt cuộc vội cái gì, vẫn là nghe lời nhặt hết đem về, từ đầu từng con lấy ra năng lượng ma hạch.
Màu xanh trúc tuy rất đẹp, bất quá chỉ là hệ phong cấp một, hắn tạm thời cũng không cần, liền để những thứ đó vào trong nhẫn không gian.
Ngọc bài liên tục phát ra âm thanh đinh đinh, cũng là nói điểm số của hắn không ngừng tăng lên, ngay lúc hắn sắp xử lý hết xong, âm thanh nhắc nhở đột nhiên dừng lại.
"Các vị học viên, chào mọi người, ta là khảo hạch quan của mọi người, hiện tại ta muốn công bố một tin tức.
Liên quan đến sự cố ngoài ý muốn xảy ra trong khảo hạch, thông qua các vị trưởng lão trong hội đồng khảo hạch đều thống nhất đồng ý, kết thúc cuộc thi sớm hơn dự kiến.
Tất cả khảo sinh nghe rõ, từ bỏ tất cả những thứ không liên quan ở trong tay, lập tức rời khỏi điểm thí luyện."
Cũng không biết từ đâu phát ra âm thanh, thông báo lặp lại ba lần, toàn bộ học viên ở điểm thí luyện đều nghe rõ.
Mộc Sinh ngơ người, tình huống này ở một canh giờ trước đã bị Đông Phương Uyển Ngọc lường được, vì thế đối phương tranh thủ từng giây từng phút là để giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ.
"Đi thôi."
Vòng loại ba ngày đầu tiên vì gặp sự cố mà như thế kết thúc.
Mộc Sinh nhìn ngọc bài của mình dừng ở con số 687, ngốc nghếch cười.
Nếu như ba ngày trước, hắn nhất định sẽ không tin mình săn bắt được nhiều ma thú đến thế này.
"Thiên Uyển Ngọc, lần này thực cảm ơn ngươi rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc xua tay, "Đừng quá cao hứng quá sớm."
Dựa theo quy tắc trước đây, dựa theo bảng xếp hạng săn bắt ma thú, nằm ngoài thứ hạng hai trăm sẽ bị loại bỏ.
Khi hệ thống công bố số liệu, Mộc Sinh trốn ở một bên căng thẳng nhìn, hắn vừa thấp thỏm, vừa sợ hãi.
Thấp thỏm nhỡ như vòng một qua rồi, vòng bỉ thí thứ hai hắn làm sao qua a? Đáng sợ ở chỗ, bản thân cũng coi như cực khổ ba ngày vùng vẫy, từ một người không có hiểu biết gì về ma thú đến thành thạo tách đầu ma thú, cũng là một loại trải nghiệm khi trưởng thành.
"Chúc mừng ngươi." Đông Phương Uyển Ngọc vỗ vai hắn, khiến Mộc Sinh còn đang mơ màng nhảy dựng lên.
"Chúc mừng cái gì?"
Đông Phương Uyển Ngọc chỉ lên màn hình thứ hạng 168, tên là Mộc hệ điện đường Mộc Sinh.
Mộc Sinh tim rơi xuống đất, hắn vui mừng đến nhảy cả lên, "Oa, ta cuối cùng cũng làm được rồi."
Sau đó hắn nghiêm túc tìm tòi, phát hiện tên Thiên Uyển Ngọc đứng thứ ba, Lôi điện đường, "Uyển Ngọc tỷ, ngươi thật lợi hại."
Nói hạng ba chính là hạng ba, Mộc Sinh nhớ lúc đối phương cuồng ngạo nói sẽ đứng hạng ba, hắn còn không quá tin, đến bây giờ bị nàng thuyết phục đến bội phục rồi.
Phấn khởi xong, Mộc Sinh thấy mình cả người đều nhức, ở chỗ nào cũng mệt, hắn phải nghỉ ngơi.
"Xem kết quả trên màn hình, mời những người đứng sau hạng 200 đứng ra." Một đám người lặng lẽ đứng dậy, bọn họ là những người bị loại trong vòng loại đầu tiên.
Mộc Sinh che miệng, hắn cảm giác bản thân suýt nữa trở thành một người trong số bọn họ.
"Toàn