Đông Phương Minh Huệ tỉnh lại thấy môi có chút đau, chân răng đều tê, cũng không biết có phải do gần đây nghĩ nhiều, ngọn lửa trong lòng điên cuồng.
Cô bật dậy, tự mình đổ cốc nước lạnh.
"Vô Nha."
"Nương thân, nương thân."
Đông Phương Minh Huệ quỳ ở bên gầm giường cúi xuống nhìn, tiểu gia hoả không biết là từ khi nào lăn từ trên giường, ngửa bụng ra bốn chân chỉ lên trời, bởi vì giường cách mặt đất quá hẹp, nó bị kẹt ở đó, không thể ra ngoài.
Nếu không phải cô gọi, có lẽ sẽ không phát hiện ra.
"Vô Nha, ngươi làm sao ngã từ trên giường xuống, sau đó bất cẩn lăn vào gầm giường?" Đông Phương Minh Huệ muốn bái phục trí thông minh của con tiểu thú này rồi, làm sao có thể kẹt đúng chỗ thế.
"Nương thân nương thân." Vô Nha ủy khuất, không phải tự nó lăn xuống, mà là có người ném nó vào.
Đông Phương Minh Huệ nhéo má nó, "Ngươi ngủ như thế này không quá an toàn, ta xem vẫn là làm một cái ổ cho ngươi, sau này tiểu cô nương ngươi nên ngủ một mình rồi."
"Nương thân nương thân." Vô Nha múa may, biểu thị phản đối.
Đông Phương Minh Huệ đã nói làm thì làm, cô nhờ Ung Tinh giúp lấy một gỗ không dùng đến đem tới, vốn còn muốn lợi dụng vũ khí sắc để chặt nó thành từng đoạn.
Quan sát một lúc, Đông Phương Minh Huệ đột nhiên luyện tập như thế này.
Trong tiểu viện có rất nhiều lá rụng của Lam Tinh Mộng, cô đem cây cột gỗ cách cô khoảng một mét, nội linh lực trong người làm lá bay lên, sau đó soạt một tiếng lá đâm trúng vào lớp ngoài của gỗ, cô lại gần kiểm tra, phần đầu lá đã xuyên vào bên trong.
Thế là đổ dồn mọi sự chú ý vào, bọn người Đông Phương Uyển Ngọc mở cửa liền thấy cô tập trung tập luyện, hình như không nhìn thấy bọn họ.
"Minh Huệ."
Đông Phương Uyển Ngọc liếc bọn họ, "Đừng làm phiền nàng, nàng hiếm khi tìm được cảm giác muốn luyện kỹ năng."
Nam Nam gật đầu, đỡ đại ca của nàng ra ngoài.
Đông Phương Uyển Ngọc dựa vào cửa, xem cô lần này đến lần khác phi lá vào gỗ.
Xem được một lúc, tầm mắt của nàng hướng xuống, bất giác bị bờ môi hồng nhuận của cô thu hút.
Tối qua, hồi ức mùi vị ngọt thơm vẫn như cũ khiến nàng chấn động, nàng thậm chí vẫn còn cảm nhận được trái tim bồi hồi của mình, cảm giác sợ hãi đó vẫn lưu lại trên môi nàng.
Đông Phương Uyển Ngọc không nhịn được vuốt bờ môi, nàng cảm giác phần nóng bức ùa lên trên đầu.
Nàng nhất định phải khiến ánh mắt của Cửu muội chỉ rơi trên người nàng, không phải ai khác.
Trong quá trình cô luyện tập, suốt cả một ngày, cô cuối cùng cũng chặt đứt khúc gỗ.
"Quá tốt rồi." Cuối cùng từ khúc gỗ chết tiệt này tìm được chút tự tin, Đông Phương Minh Huệ không còn nghi ngờ luyện không thành là do tư chất bản thân có vấn đề.
Vô Nha đói đến nằm bò ra đất, trong miệng còn lẩm bẩm, "Nương thân cố lên."
"Xem ra ổ của ngươi hôm nay làm không kịp rồi."
Đông Phương Minh Huệ bốc nó lên, bón cho một ít linh dịch, "Vô Nha, ngươi nói xem cuộc thi thăng cấp dược tề sư nửa năm một lần, ta có nên bế quan không."
Như thế này có thể né tránh được rất nhiều người, rất nhiều chuyện.
Ít nhất sẽ không khiến cô sợ hãi đến thế.
Vô Nha lật người, lăn lộn một vòng trên chăn đệm, làm cả chăn dính cả mùi nó.
"Vô Nha, ngươi làm bừa chăn nệm lên rồi, lát nữa chúng ta ngủ thế nào?"
Mấy ngày gần đây, Đông Phương Minh Huệ dồn toàn bộ sự chú ý lên luyện tập kỹ năng.
Dùng mất ba ngày, cô mới đem khúc gỗ chặt thành bốn đoạn, sau đó vào trong rừng tìm nhựa cây.
"Thực ra, Thất tỷ ngươi không cần phải đi theo ta." Đông Phương Minh Huệ có chút bất lực.
"Không yên tâm ngươi."
Đông Phương Uyển Ngọc mấy ngày nay không ở bên cô, kết quả phát hiện bản thân bị né tránh, nàng điều tra rất lâu, phát hiện mấy ngày này nành ở tàng thư các không có chuyện gì kỳ lạ.
"Ngươi muốn tìm cái gì? Thất tỷ giúp ngươi tìm, hai người sẽ nhanh hơn chút." Đông Phương Uyển Ngọc rất hài lòng về việc đối phương làm ổ cho Vô Nha, nàng mỗi lần nhìn thấy nó chiếm lấy giường của Cửu muội, tay cực kỳ ngứa, rất muốn dạy dỗ nó một bài học.
Đông Phương Minh Huệ mô tả nhựa cây, hai người tách ra trong khu rừng này tìm kiếm.
"Các ngươi có thể nói cho ta biết ở đây có loại cây nào tiết ra dịch thể dính nhớt không, cực kỳ dính."
Cô hỏi mấy cái cây đều không có đáp án.
"Ta biết."
Lục Tinh đột nhiên xuất hiện, còn doạ Đông Phương Minh Huệ muốn chết, hắn từ trên cây nhảy xuống, hôm nay mặc một bộ y phục màu xanh lục, nếu không quan sát cẩn thận, quả thật sẽ không nhìn ra hắn ở trên cây, "Ngươi vì sao gần đây không tu luyện nữa?"
Đông Phương Minh Huệ hít sâu một hơi, "Ngươi nói ngươi biết, loại cây đó ở nơi nào?"
"Đi theo ta."
Hai người một trước một sau, thỉnh thoảng Lục Tinh sẽ quay lại hỏi vì sao cô không xuất hiện.
Bị hỏi nhiều, cô cảm thấy phiền phức, "Bởi vì ta sắp bế quan rồi."
"Ồ." Lục Tinh vô cùng thất vọng, "Ta thấy ngươi rất thích thực vật, ta cũng thích, hay là, sau này chúng ta cùng tu luyện đi."
Lục Tinh từ khi đến Học viện Hoàng gia, thực ra cũng chẳng vui vẻ, cây cối không lớn như chỗ của hắn, hơn nữa người ở đây cũng không giống như người của hắn.
Lúc hắn ở trong tàng thư các đọc sách phát hiện ra Đông Phương Minh Huệ, cảnh tượng một người một sủng cực kỳ ấm áp, khiến hắn không tự chủ mà đi theo cô đến chỗ này, không ngờ cô là người hiểu thực vật nghĩ cái gì, quá kỳ diệu rồi.
"Ta và ngươi không cùng điện, ngươi không bằng từ Mộc điện đường tìm một người bồi ngươi tu luyện." Lúc cô nói đột nhiên nhớ đến Mộc Sinh, có lẽ thông qua Mộc Sinh, hắn sẽ quen biết nữ chủ đại nhân.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Minh Huệ lập tức phấn chấn, "Mặc dù ta không thể cùng ngươi tu luyện, nhưng ta có thể giới thiệu một người cho ngươi, hắn cũng giống ngươi."
Lục Tinh vốn không chờ mong gì, nghe cô nói như thế, lập tức hỏi, "Là ai?"
"Hắn cùng với ngươi đều ở trong Mộc điện đường, tên là Mộc Sinh.
Ngươi sau này cùng hắn tu luyện, như thế này ngươi sẽ không cô đơn nữa." Đông Phương Minh Huệ thở dài, thực ra thân phận tiểu vương tử của Tinh linh tộc cũng chẳng có gì sai, cô không cần dính líu lại là được.
"Mộc Sinh là bằng hữu của ngươi?"
"Cũng coi như thế."
"Sắp đến rồi."
Đông Phương Minh Huệ rất nhanh đã nhìn thấy một đại thụ thô to, thân cây của đại thụ to như thế, cô nhận ra vài cái lá của nó, nhẹ nhàng vỗ, dùng ý niệm giao lưu, "Đại thụ, ta có thể đổi với ngươi một ít nhựa cây không?"
Đông Phương Minh Huệ từ trong không gian lấy ra một bình linh dịch, lại bỏ thêm sương lộ, sau đó dùng linh lực đun lên, đến khi đặc sệt lại.
Mặc dù không đủ cho thực vật có nhiều biến hoá, nhưng cũng coi như có tác dụng thúc đẩy.
Đại thụ không có động tĩnh gì, "Một bình không đủ."
"Hai bình, nếu như ngươi không đồng ý, ta chỉ có thể tìm cách khác."
Một người một cây mặc cả một lúc, đại thụ coi như là đồng ý.
Lục Tinh ở một bên xem đến há hốc miệng, hắn nhìn thấy đối phương lấy ra một bình linh dịch đậm đặc, sau đó lại lấy thêm bình khác.
Mặc dù không hiểu dụng ý, nhưng có thể đoán ra đôi chút.
"Chẳng trách mấy cái cây này đối xử với ngươi ôn nhu như thế." Lục Tinh coi như hiểu ra, ngươi đối xử với người thế nào, người đối xử lại như thế.
Thực vật cũng như vậy.
Đông Phương Minh Huệ dùng phi diệp cứa lên thân cây, vết thương nhỏ nhoi không đủ làm thứ đó chảy ra, cô lại cứa thêm vài nhát ở chỗ cũ, sau đó từ trong không gian lấy ra một cái chậu nhỏ, buộc lên thân cây đợi nhựa chảy ra.
Lục Tinh ở một bên hiếu kỳ, "Lấy cái này để làm gì?"
"Có rất nhiều tác dụng, ta dùng để làm ổ cho Vô Nha." Đông Phương Minh Huệ giải thích ngắn gọn.
Lục Tinh ở một bên xem cô bận rộn, "Ngươi nói là con thú khế ước của ngươi sao?"
Thú khế ước.
Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, "Ta không cùng nó ký khế ước, ta có người khác rồi."
Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải rung lắc cành cây, nó quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ, cố gắng luyện thành hình người, sau đó ra ngoài, tránh để tiểu nha đầu này làm chuyện ngu ngốc, còn phải nói với cô, Thất tỷ đối với cô không có ý đồ tốt, hừ.
Lục Tinh ngây ngốc, "Không thể nào, nếu như ngươi đã có tiểu hoả bàn khác, vì sao nó lại đi theo ngươi."
Đông Phương Minh Huệ cười nhạt, đại khái từ khi tiểu gia hoả tỉnh dậy thì nhìn thấy cô đầu tiên, nên coi cô như người thân.
"Ta thấy ngươi thường xuyên ở một mình, trong học viện chẳng lẽ không có bằng hữu nào có quan hệ thân thiết với ngươi sao?"
"Cửu muội, thì ra ngươi ở đây, ta tìm ngươi rất lâu rồi." Đông Phương Uyển Ngọc sớm đã nhìn thấy Lục Tinh, nàng ngẩng đầu lạnh lùng liếc hắn, chạy đến bên Đông Phương Minh Huệ, chỉ lên thân cây đang chảy ra thứ trắng nhớt, "Đây là keo mà ngươi nói?"
"Không phải, thứ này cần gia công một chút."
Đông Phương Minh Huệ thấy thần sắc của nữ chủ đại nhân không có nhiều biến hoá, không nhịn được thầm thở phào, mỗi lần bị nữ chủ đại nhân tóm cô cùng đám hậu cung nam nhân của nàng ở cạnh nhau, cô liền có cảm giác đi làm chuyện gian thì bị bắt, quá đau tim rồi.
"Thất tỷ, vị này là Lục Tinh, hắn giống như Mộc Sinh, đều là Mộc hệ linh lực giả."
"Lục Tinh, đây là Thất tỷ của ta."
Đông Phương Minh Huệ đơn giản giới thiệu hai người vốn nên nhất kiến chung tình.
Hai người đều gật nhẹ đầu, sau đó ở bên cạnh Đông Phương Minh Huệ đợi cô lấy nhựa cây.
"Được rồi." Ở trong bầu không khí ngượng nghịu này, Đông Phương Minh Huệ sau khi lấy đủ nhựa, trước giúp đại thụ trị thương, dùng linh dịch tưới lên, phát hiện vết thương lành rất chậm.
"Kì quái." Cô thử hai lần, phát hiện kết quả vẫn như cũ, chẳng lẽ trước đây lúc cô và đại thụ giao dịch, nhất định đòi hai bình, cô còn tưởng nó vòi vĩnh, hoá ra người không đúng là cô.
"Hai bình này cũng cho ngươi, cảm ơn nhiều." Đông Phương Minh Huệ từ trong không gian lấy ra hai bình cuối cùng, đổ toàn bộ linh dịch cho nó, rất nhanh, tốc độ lành của vết thương nhanh hơn hẳn.
Đông Phương Minh Huệ đoán có lẽ vì thể tích của đại thụ lớn, vì thế cũng cần linh dịch nhiều hơn.
Lục Tinh nhìn các nàng rời đi, ngồi trên cây một lúc mới rời đi, "Mộc Sinh."
Hai người trở về liền bắt tay dựng ổ cho Vô Nha, Đông Phương Uyển Ngọc ở bên cạnh giúp đỡ, doạ cô muốn chết ngất.
Cô gần đây cứ cảm thấy nữ chủ đại nhân kỳ lạ, nơi nào lạ cô lại không nói ra.
"Có phải như thế này không." Đông Phương Uyển Ngọc dùng keo dính hai gốc gỗ lại, hỏi.
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, cô nhận lấy gốc cây từ tay nữ chủ đại nhân, đem bốn gốc cây cố định thành một tấm gỗ, bên trên đặt một miếng gỗ lớn, dùng keo dán chắc lại, cô lại dùng đinh nhỏ đóng vào tám góc.
Một cái giường nhỏ tạm thời được xây lên, Đông Phương Minh Huệ còn cố tình rung mạnh nó.
"Vô Nha, ổ của ngươi sắp xong rồi."
Cô hưng phấn đem ổ gỗ về phòng, lại nhét thêm hai lớp vải mềm vào trong.
"Vô Nha đến đây." Cô nhét Vô Nha vào trong phòng gỗ nhỏ, kết quả Vô Nha lại lăn ra, không vui vẻ chạy ra ngoài, cố chấp trèo lên giường.
Vừa bò lên giường liền lăn đi lăn lại trong chăn, Đông Phương Minh Huệ nhìn bộ dạng của nó liền biết, Vô Nha là không thích ứng.
Nhưng sau khi suy ngẫm, cô liền lôi Vô Nha xuống giường, cả buổi tối cứ thế mười lần.
Đến cuối cùng, Đông Phương Minh Huệ từ bỏ, kéo chăn đắp lên đầu, không quản cái gì nữa.
Đông Phương Minh Huệ phiền não, làm sao mới có thể khiến Vô Nha chịu nằm yên trong phòng gỗ?
Cô vắt kiệt não để nghĩ có nên làm cái giường nhỏ cho nó, nhưng rất nhanh đã bị cô huỷ bỏ.
Vô Nha không biết ăn gì mà lớn nhanh thế, còn chưa đến một tháng, nó đã lớn hơn rất nhiều, đuôi cũng mọc dài hơn.
"Cửu muội, mấy ngày nay ta sẽ không ở, ngươi phải tự chăm sóc chính mình." Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, dặn dò.
"Thất tỷ, ngươi phải đi đâu?"
"Nội viện."
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, cô quên mất, vào lúc kỳ thi thăng cấp của dược tề sư, nội viện cũng tổ chức tuyển chọn tiểu đội, một tháng sau, ba đại đế quốc tham gia sẽ đưa ra tân sinh được lựa chọn để tham gia, đội lấy vị trí thứ nhất có thể vào trong hồ Huyền Nữ để được linh lực tẩy rửa.
Nữ chủ đại nhân là đệ tử của nội viện, nhất định là nhân vật được lựa chọn.
"Vừa hay ta chuẩn bị bế quan, chuẩn bị cho cuộc thi thăng cấp dược tề sư trung cấp."
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô ở trong phòng tự mình lẩm bẩm, mới yên tâm tham gia kỳ thi tuyển chọn gì đó của nội viện.
"Đợi ta trở về."
"Được."
Tận mắt thấy nữ chủ đại nhân rời đi, Đông Phương Minh Huệ lập tức vui vẻ như con khỉ, hưng phấn đến không thể dừng lại được.
Cô chạy đến bên Lam Tinh Mộng hóng mát, tiểu Vô Nha cũng chạy theo, dùng móng bới đất.
"Ngươi làm sao càng ngày càng giống cún rồi?"
"Đừng cho nó đào." Tình Hoa đột nhiên lên tiếng, nó đi đến chỗ của Vô Nha, lá cây nhẹ nhàng vung ra, Vô Nha bị đánh văng ra, lập tức bỏ trốn.
Vô Nha tức giận hống với Tình Hoa, bộ dạng hung dữ, doạ Đông Phương Minh Huệ giật mình.
Tình Hoa và Vô Nha vốn ở trong không gian đánh nhau một trận, lần này trong tư thế này là chuẩn bị cho trận chiến lần trước sao?
"Vô Nha."
Vô Nha vẫn ra sức bới đất, xem bộ dạng thì nếu như không đào ra một cái hố thì sẽ không dừng lại.
"Ngươi đừng để nó bới, dưới đó có báu vật." Tình Hoa bất lực nói ra sự thật.
Đông Phương Minh Huệ trố mắt, cô lục cục từ dưới đất ngồi dậy, "Có kho báu?"
Lúc trước Tiểu Sắc dự đoán chẳng sai, ở tiểu viện hoang phế này cư nhiên có báu vật chôn giấu."
"Vô Nha."
"Nương thân, nương thân."
Đông Phương Minh Huệ bế nó lên, lại ngoái đầu hỏi Tình Hoa, "Ở dưới có cái gì?"
Tình Hoa rung lắc bông hoa, "Ta không quá chắc chắn, có lẽ là loại tụ linh bảo bối."
Tụ linh bảo bối? Vậy đó là đồ tốt, nghe nói tụ linh bảo bối trong vòng phạm vi trăm mét có thể thu hút toàn bộ linh lực.
Chẳng trách cô cảm thấy tiểu viện tử của mình linh lực dồi dào, hơn nữa linh dược mọc cũng tốt hơn viện Bạch Chỉ, thì ra là bởi vì ở dưới có báu vật.
"Vậy vì sao trước đây tiểu viện này lại bị bỏ hoang nhiều năm?" Đông Phương Minh Huệ không hiểu.
Tình Hoa cũng không trả lời cô, chỉ nói, "Đừng để người khác biết, nếu không ngươi gặp rắc rối to."
Đông Phương Minh Huệ: "..."
"Vô Nha, chúng ta vẫn là không nên đào, đào ra ta cũng không giữ nổi nó."
Vô Nha quẫy đạp chân sau, cuối cùng mới chịu nằm yên trong lòng Đông Phương Minh Huệ.
Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*, cũng không biết vì sao tụ linh bảo bối này lại ở trong tiểu viện.
*Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: người bình thường bởi vì mang ngọc quý mà phải chịu tội.
Ý chỉ những người có những thứ quý giá, đẹp đẽ mà bị người đời ghen ghét, hãm hại.
Cô cảm thấy nên bàn bạc chuyện này với nữ chủ đại nhân, đáng tiếc, nữ chủ đại nhân vừa đi mất rồi.
Đông Phương Minh Huệ ôm Vô Nha trở về phòng, Vô Nha lăn đi lăn lại khắp nơi, chẳng dừng lại lúc nào.
"Vô Nha, ngươi làm sao biết tiểu viện của chúng ta có bảo bối?" Đông Phương Minh Huệ nhớ lúc tiểu gia hoả biết đi, liền ra sức chạy về phía linh dược.
Lúc đó cô còn sợ Vô Nha sẽ dẫm chết đám linh dược cô vất vả mới nuôi được, liền cấm đối phương không được lại gần.
Đến nay, có lẽ vì Vô Nha thấy cô ngồi đó, gan cũng lớn hơn.
"Vô Nha, ngươi quả là bảo bối." Đông Phương Minh Huệ ôm lấy nó, hôn mạnh lên.
Vô Nha cũng liếm mặt của cô, "Nương thân nương thân."
Đông Phương Minh Huệ kéo chân trước của nó lên, "Vô Nha, đến lúc nào ngươi mới biết nói?"
Vô Nha tiếp tục liếm.
Hôm sau, Đông Phương Minh Huệ bị viện trưởng đại nhân triệu tập.
Ông béo vừa thấy cô liền híp mắt cười thành một đường kẻ, "Tiểu nha đầu, gần đây có luyện thuốc không đấy?"
"Đương nhiên, viện trưởng tìm ta là có chuyện gì?"
Ông béo đi đi lại lại, vuốt râu, "Ngươi biết trong học viện sắp có cuộc tuyển chọn tân sinh rồi đúng không?"
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, "Biết."
Từ đám tân sinh chọn ra học viên xuất sắc, trọng điểm bồi dưỡng, nhưng cuộc tuyển chọn lần này khá trang trọng, hơn nữa không phải là Học viện Hoàng gia tổ chức, là do Liên hiệp hội tam đại đế quốc, là muốn xem xem học viện nào trong tứ đại thư viện có học viên xuất chúng.
Cũng có mục đích riêng trong đó.
"Viện dược tề cũng là một phần của Học viện Hoàng gia, lần này trong cuộc tuyển chọn tân sinh, viện dược tề chúng ta cũng phải chọn ra ba đệ tử đi theo đám tân sinh của viện tổng hợp đến Nguyệt Bạch Đế Quốc."
"Viện trưởng ý của ngươi là?"
"Ba tân học viên, ta cảm giác ngươi dẫn đội rất tốt, tranh thủ lấy thể diện cho viện dược tề chúng ta."
Đông Phương Minh Huệ cười khan, cô đi không mất thể diện là tốt rồi, còn đòi lấy thể diện.
"Viện trưởng đại nhân, ta có thể không đi không?"
Ông béo trừng đôi mắt híp, "Vì sao không đi? Trong đám tân sinh ta thấy tư chất của ngươi tốt nhất, ngay cả thuốc ngươi cũng luyện được ra, thật là khiến ta nở mày nở mặt."
Hừ, đó không phải là khiến ngươi nở mặt, mà là để thay ngươi khiến viện luyện đan mất mặt, nên ngươi mới vui vẻ.
Đông Phương Minh Huệ không nhịn được trong lòng nói xấu.
"Vừa hay ngươi có thể đi xem năng lực tổng hợp của dược tề sư học viện khác, coi như là đi mở mang tầm mắt."
"Viện trưởng đại nhân, thực ra ta muốn tham gia khảo hạch dược tề sư trung cấp." Đông Phương Minh Huệ cắt ngang lời hắn.
"Thực hành cùng lý thuyết đi đôi với nhau, ngươi a, quá thiếu thực hành rồi, khảo hạch trung cấp dược tề sư ta không phê chuẩn."
Đông Phương Minh Huệ: "..."
Đối phương là lợi dụng chức quyền để làm việc tư, cướp mất tư cách của cô, Đông Phương Minh Huệ khóc không ra nước mắt.
"Thôi được, đa tạ viện trưởng đại nhân."
"Trong thời gian này ngươi chuẩn bị tốt cho cuộc tuyển chọn, không có việc gì thì đừng tới đây."
Đông Phương Minh Huệ không quá hiểu niệu tính của viện trưởng đại nhân, hắn bảo bản thân đi tham gia cuộc tuyển chọn gì đó, nhất định còn có nguyên do đằng sau.
Cô suy nghĩ cẩn thận, xem hắn rốt cuộc là muốn làm gì, đừng giống như lần trước bị hắn đào một cái hố ở Tử Vong Cốc.
"Đúng rồi, viện trưởng, chân của Nam Phi hồi phục thế nào rồi?"
Viện trưởng nghi hoặc nhìn cô, "Ngươi cùng Nam Phi cãi nhau sao? Hắn sống ở ngay cạnh ngươi, chẳng lẽ thường ngày các ngươi không gặp nhau? Chuyện này đến hỏi ta, tiểu nha đầu ngươi có tư cách của dược tề sư không?"
Ông béo