Tiểu gia hoả trong quả trứng hoàn toàn không biết lúc này mình đang bị rao bán, nó lặng lẽ nằm trong lồng bảo vệ, để cho người khác ngắm nghía.
"Khởi giá một nghìn linh thạch, mỗi lần tăng phải trên một trăm." Tuyết Tâm cười nói.
Lời vừa dứt, dưới khán đài đã có người gọi giá.
"Năm nghìn linh thạch."
"Một vạn linh thạch."
Đám người Triệu Tam Kỳ ngồi tận hưởng đồ ăn và nước trà miễn phí của Thiên Vân Các, người ở bên cạnh giơ bảng, gọi giá cũng không quan tâm.
"Triệu đại ca, các ngươi chẳng lẽ không muốn có một con rồng con uốn lượn trên mây sao?"
Đông Phương Uyển Ngọc thấy bọn họ không can dự, không nhịn được hiếu kỳ hỏi.
Mục đoàn trưởng xoay người sảng khoái cười, "Uyển Ngọc tiểu muội, ngươi không phải sẽ cho rằng đấu giá chỉ thế này chứ?"
Đến khi nắm được ở trên tay mới thật sự là của mình, điểm này, đoàn Tường Vi bọn họ rất hiểu, ở cả Vân đô thành, những người dám tranh giành với bọn họ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lần này bọn họ vốn không định đến, nhưng nếu Nam Cung gia đã mời, bọn họ tuỳ tiện đến thăm quan một chút, giữ thể diện cho Nam Cung gia.
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, nàng hiểu rồi, thực ra từ vị trí sắp xếp có thể thấy địa vị của đoàn Tường Vi trong lòng các chủ của Thiên Vân Các, tuy không đáng kể, nhưng không thể bỏ qua.
"Mười vạn linh thạch."
Giá cuối cùng được hô, mười vạn linh thạch, là phòng riêng ở góc bên trái tầng hai hô.
Tuyết Tâm hơi mỉm cười, "Mười vạn linh thạch lần một."
"Mười vạn linh thạch lần hai."
"Mười vạn linh thạch ——"
Đột nhiên trên lầu ba có người vén màn hé ra một chút, giơ bảng nói, "Mười lăm vạn linh thạch."
Đông Phương Uyển Ngọc từ khi đến Học viện Hoàng gia, mới có chút khái niệm về linh thạch, mười vạn linh thạch nếu như có thể đổi thành kim tiền, tỷ lệ đại khái là một trên mười, cũng tương đương với một triệu kim tiền.
Linh thạch được ba đại đề quốc đề cao quảng bá mới bắt đầu thông dụng, còn ở những nơi hẻo lánh, vẫn là sử dụng kim tiền nhiều hơn.
"Mười lăm vạn linh thạch lần thứ nhất."
"Mười lăm vạn linh thạch lần thứ hai."
"Mười lăm vạn linh thạch lần thứ ba."
Tuyết Tâm gõ búa, nở nụ cười chúc mừng, "Chúc mừng Tuỳ gia đã sở hữu được quả trứng rồng này, chúc mừng Tuỳ nhị gia."
Đông Phương Uyển Ngọc ngẩng đầu nhìn vị Tuỳ nhị gia kia, ăn mặc phong cách đại khí hào hiệp, hoạ tiết đơn giản, khí chất tương đối tốt, nhưng trông bộ dạng có lẽ ít nhất là đầu hai mươi tuổi.
Thực không biết vị xưng hô nhị gia kia là từ đâu tới.
Triệu Tam Kỳ thấy trên mặt nàng tràn đầy nghi hoặc, nhỏ giọng giải thích, "Uyển Ngọc tiểu muội ngươi vừa mới đến Vân đô thành nên không biết, Vân đô thành có bốn thế lực lớn không nên động vào, một là Nam Cung gia của Thiên Vân Các này, hai là Mai Côi* Các của Đương gia, nhưng mà mọi người đều không rõ lai lịch của bọn họ, ba chính là Tuỳ gia này."
*Mai Côi: hoa hồng.
Mục đoàn trưởng hơi liếc về phía Triệu Tam Kỳ, hắn lập tức ngậm miệng.
Đông Phương Uyển Ngọc quan sát người hầu đứng ở khắp nơi, lập tức cười nói, "Những gia tộc này lớn mạnh như thế, đương nhiên là sẽ không thể đắc tội, Triệu đại ca, chúng ta vẫn là xem tiếp theo có vật rao bán gì khiến người mở mang tầm mắt không."
Người hầu ở nơi này, hơn nửa đều là Đại Linh Sư, thậm chí còn có Linh Sư cấp cao hơn toạ trấn, từng cử chỉ nhất động của mọi người đều bị giám thị, giám thính.
Nói xong, mọi người tiếp tục uống trà, ăn linh thực.
"Vật rao bán tiếp theo, là vũ khí của Trung Sơn tiên sinh, thắt lưng nữ, mọi người hãy quan sát thật kỹ."
Rất nhanh đã xuất hiện một thắt lưng tinh xảo toả ra ánh sáng lấp lánh, mặt của thắt lưng đều được làm bằng ngọc, bên trong lại ẩn giấu huyền cơ, phần trong bị cắt thành từng đoạn, từng miếng nhỏ lại có từng vị trí không gian, có thể bỏ một ít đồ dùng thường ngày.
Không cần nàng nghĩ nhiều, Tuyết Tâm rất nhanh đã nói rõ ưu nhược điểm của cái thắt lưng này.
"Mọi người đừng coi thường ngọc đái* này, đây là vũ khí nhất địa giới trung phẩm do Trung Sơn tiên sinh chế tạo ra, trong ngọc đái còn giấu cả châm độc.
Mọi người có thể xem mặt sau, mặt cạnh có tổng cộng mười hai ngăn, những ngăn này là không gian chứa đựng, sức chứa cũng không tệ, từ bé nhất đến lớn nhất, có thể chứa được rất nhiều đồ, chỉ có khuyết điểm duy nhất là dành cho nữ giới đeo." Tuyết Tâm nuối tiếc nói.
*Ngọc đái: thắt lưng ngọc.
Ngọc đái theo bản nhỏ, xem ra lúc Trung Sơn tiên sinh chế tạo nó đã thiết kế cho nữ giới.
Triệu Tam Kỳ nhìn thấy vật này liền thấp giọng nói, "Uyển Ngọc tiểu muội, đây là thứ ngươi muốn đi? Để tặng cho Cửu muội? Hay là Bát muội, ta nhớ ngươi hình như có một Cửu đệ?"
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn thấy nó thì vô cùng hài lòng, nàng xác thực muốn tặng cho Cửu muội thứ đặc biệt này, loại vũ khí này thực sự làm ra vì Cửu muội, bên trong có châm độc, đợi Cửu muội luyện kỹ năng Thiên Nữ Tán Hoa thành thạo, bảo vệ mạng sẽ không có vấn đề gì.
Còn có chứa đựng không gian, vừa đủ để cô để thuốc các loại.
"Triệu đại ca, giấu ngươi cũng là bởi vì bất đắc dĩ, mong ngươi lượng thứ." Đông Phương Uyển Ngọc thấy không thể che giấu nữa, cũng không nói dối, nàng tin tưởng Triệu Tam Kỳ bằng hữu này, hôm nay nói rõ để tránh phát sinh sự cố sau này.
Triệu Tam Kỳ vỗ trán, hắn đã nói, ngày đó nhìn thấy vị huynh đệ kia nõn nà sạch sẽ, lại mềm yếu nhút nhát, nhưng lại không nghĩ theo phương diện khác.
Hơn nữa đối phương còn có trái tim tỉ mỉ, có thể dễ dàng nhìn ra tình cảm của ngũ đệ và lục muội, vừa nhìn đã biết là cô nương gia.
"Ài, không trách ngươi, là trách đại ca ta có mắt như mù." Triệu Tam Kỳ cười khổ lắc đầu, vừa nghĩ đến ngũ đệ và lục muội, cảm xúc của hắn trầm xuống.
Tuyết Tâm cười nói, "Trung Sơn tiên sinh còn đặt tên cho vật này một cái tên cực kỳ động lòng người —— Tình Triền*, khởi giá năm vạn linh thạch, mỗi lần gọi giá tối thiểu năm nghìn linh thạch, đấu giá bắt đầu."
*Tình Triền: tình duyên vương vấn.
"Vũ khí do Trung Sơn tiên sinh làm ra đều là nhất phẩm, vật rao bán thứ hai là vũ khí, ta càng ngày càng mong đợi thứ rao bán tiếp theo."
"Sáu vạn linh thạch."
"Mười vạn linh thạch."
"Vũ khí của Trung Sơn tiên sinh luôn có đặc điểm riêng, ta nhất định phải mua được, mười lăm vạn."
"Hai mươi vạn."
Đông Phương Uyển Ngọc ngồi ở một bên lạnh lùng nhìn bọn họ tranh đoạt, Triệu Tam Kỳ bên cạnh nhìn nàng, "Tranh giành mãnh liệt như thế, Uyển Ngọc tiểu muội có mang đủ linh thạch không?"
Đông Phương Uyển Ngọc liếc xung quanh, thấy mọi người lần lượt nhìn về đây liền thở dài, "Ai ngờ hàng của Trung Sơn tiên sinh lại đắt giá như thế, hôm nay nếu không mua được thì cũng không thể trách người khác rồi."
Ngay lúc hai người nói chuyện, gọi giá từ hai mươi vạn đã tăng lên tám mươi vạn.
"Tám mươi vạn lần một."
"Tám mươi vạn lần hai."
Đông Phương Uyển Ngọc giơ bảng, nhàn nhạt nói, "Một trăm vạn linh thạch."
Mặc dù đây là tác phẩm của Trung Sơn tiên sinh, nhưng vì có khí tức của tiểu nữ tử, mấy nam nhân gọi giá vừa nãy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vốn tưởng không có ai tranh giành thì mua về nhà cho tỷ muội chơi, đến nay nghe thấy giá này, nhất thời cảm thấy quá cao.
Ai nấy lắc đầu, rút lui khỏi cuộc tranh giành.
Tuyết Tâm thấy thế tiếp tục nói, "Một trăm vạn lần thứ nhất."
"Một trăm vạn lần thứ hai."
"Một trăm vạn lần thứ ba."
"Chúc mừng người sở hữu của đoàn Tường Vi."
Có một hầu nữ đi tới, thấp giọng thì thầm bên tai Đông Phương Uyển Ngọc, nàng gật nhẹ đầu, "Ta sẽ đến ngay."
"Đoàn trưởng, Triệu đại ca, ta đi ra đây một lúc."
Triệu Tam Kỳ truy vấn nói, "Có cần ta đi cùng ngươi không?"
Đông Phương Uyển Ngọc lắc đầu.
Hầu nữ đưa nàng tới sảnh nhỏ hẻo lánh, nàng đi vào trong, cửa sảnh rất nhanh đã đóng vào.
Trong sảnh còn có cái cửa nhỏ bị người mở ra, có một người già từ trong đi ra.
"Tiểu tiểu thư, linh thạch ngươi cần ta đem đến rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc lật xem thứ đáng tiền ở trong nhẫn không gian, đem toàn bộ đưa cho cô.
"Mạch di, ngươi đem mấy viên đan dược này tới Thiên Vân Các định giá, phẩm chất đều không tệ, giá thấp nhất là một trăm vạn linh thạch."
Dì Mạch lắc đầu, từ chối, "Tiểu tiểu thư, ta không thể cầm đồ của ngươi, nếu như để tiểu thư biết, nhất định sẽ trách phạt ta."
Đông Phương Uyển Ngọc lấy nhẫn không gian khác ra, "Làm ăn lớn như thế này lại ở nơi chật hẹp tối tăm, nếu như không có tiền thì làm sao có thể được, hơn nữa, những thứ này ta giữ lại cũng chẳng có ích gì.
Đây là lấy từ Tử Vong Cốc, ngươi nhất định phải để thuộc hạ đáng tin cậy đi gửi, không được để Thiên Vân Các nhìn ra manh mối."
Nói xong, mặc kệ đối phương có nhận hay không, Đông Phương Uyển Ngọc đã rời đi.
Cuộc trao đổi mua bán kết thúc, chỗ lồi lõm trên tủ trưng bày thu hồi đồ lại, đem thứ giống hết như thế thay thế.
Cùng là tấm màng phòng hộ bao trùm lấy, nhưng màng phòng hộ là trận pháp nhỏ, cho dù là thứ gì lạc vào, đều không thể chạy thoát.
Đông Phương Uyển Ngọc rất nhanh đã trở về vị trí cũ, tốc độ rất nhanh, không khiến người khác phát giác ra gì.
Nhưng lúc nàng thấy thứ ở trên tủ trưng bày, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Vật rao bán thứ ba, là một cây linh dược còn sống, quan sát độ lớn nhỏ và màu sắc, trái tim Đông Phương Uyển Ngọc đập thình thịch.
Nếu như Đông Phương Minh Huệ ở đây, tuyệt đối sẽ kinh ngạc quá mức, bởi vì thứ rao bán này giống hệt Tình Hoa ở trong không gian của cô, không, không có màu sắc đậm như hoa của Tình Hoa, hoa cũng nhỏ hơn nữa.
Cũng không phải là giống y như đúc, chỉ là mang máng thôi.
"Đây là gì?" Mọi người hiếu kỳ hỏi.
Thực ra không trách mọi người không có nhãn lực, người thật sự thấy Tình Hoa đã biến thành xương trắng ở Tử Vong Cốc rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc nhờ thơm lây Đông Phương Minh Huệ mới được nhìn rõ mặt mày của Tình Hoa.
Nàng thấy nhánh Tình Hoa trong màng phòng hộ này không ngừng lấy lá đập vào kết giới, một chút cũng không ngừng, hiển nhiên là đã có trí thông minh.
Tuyết Tâm thấy lòng hiếu kỳ của mọi người bị dẫn dụ, không thừa không thãi nói, "Vật rao bán thứ ba mà mọi người thấy là một cây linh dược đã có trí tuệ, loại linh dược mà mọi người đã từng ao ước nhất, tên của nó là Tình Hoa."
Giống Tình Hoa không phải cái tên xa lạ trong tai mọi người, trước mắt nhìn thấy tử vong khí lây lan, ai mà không sợ, ngay cả Linh Tôn lúc đối mặt với tử vong khí, cũng lo sợ cảm giác đau đớn khi bị tử vong khí xâm nhiễm.
Chứ đừng nói Linh Sư bình thường.
"Tình Hoa có trí tuệ, thật thú vị." Tuỳ nhị gia ở tầng hai đột nhiên vén màn lên, khen ngợi nói, "Tuyết Tâm, ta có thắc mắc muốn hỏi ngươi."
Nụ cười của Tuyết Tâm không đổi, "Nhị gia mời hỏi."
"Ta muốn hỏi, giống Tình Hoa này của các ngươi có phải là cây ở trong Tử Vong Cốc? Các ngươi làm thế nào để đem về."
Không cần phải nói, câu hỏi này của Tuỳ nhị gia có chút xảo trá, nhất là đối với một vị mỹ nhân.
Đương nhiên, người bên cạnh không ai dám cùng hắn đôi co, ai cũng biết Tuỳ gia đã từng phái một đám Linh Sư không dễ coi thường đến Tử Vong Cốc, kết quả là chẳng ai trở về.
Tuyết Tâm lắc đầu, cười nói, "Nhị gia, không phải là Tuyết Tâm không muốn nói cho người, mà là nhánh Tình Hoa có trí tuệ này, không phải là cây ở trong Tử Vong Cốc kia, đây là được người gieo hạt, nuôi dưỡng mà thành giống Tình Hoa nhân công."
"Ồ, thì ra là vậy."
"Ai mà lợi hại đến thế, không ngờ trồng được giống Tình Hoa, bảo hắn giúp ta trồng một cây đi."
"Ta đã nói mà, Tử Vong Cốc nơi quỷ tha ma bắt kia, một khi vào thì không thể trở ra, chứ đừng nói là đem Tình Hoa ra ngoài."
"Hơn nữa ta nghe nói tộc của ta có một đời từng có người thấy Tình Hoa, bọn họ nói Tình Hoa xảo quyệt, là loại linh thực ranh ma nhất, hơn nữa còn thả khói mê khiến lòng người rối loạn."
Mọi người ngươi một lời ta một lời, đều bị Tình Hoa làm mê mẩn đến không thể thoát ra.
Người duy nhất ở trong đây trải qua ảo cảnh của Tình Hoa mà không hề hất gì lúc này lại bưng chén trà, lặng lẽ thưởng thức.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy thái độ hưng phấn của mọi người, càng củng cố thêm quyết tâm của bản thân, nếu như có người biết Cửu muội có Tình Hoa đem từ Tử Vong Cốc về, hậu quả khó mà tưởng tượng.
May mà, mục đích của nàng cũng đã hoàn thành, không xảy ra ngoài ý muốn, thắt lưng coi như là lễ vật cho Cửu muội trong kỳ thi tuyển chọn của tân sinh này.
"Mọi người đừng kích động, nếu như có thắc mắc về Tình Hoa có thể hỏi chúng ta, thậm chí có thể cho các ngươi đánh giá, cho dù nhánh Tình Hoa này có lấy từ Tử Vong Cốc về hay không, nó có đủ công hiệu mà Tình Hoa có, bao gồm —— chống lại sự xâm thực của tử vong khí."
Tuyết Tâm vừa dứt lời, mọi người thảo luận càng sôi nổi, lũ lượt gọi, "Được rồi, Tuyết Tâm mau bán đi, chúng ta đều không đợi nổi rồi."
Bầu không khí trở nên sôi nổi, chỉ có đoàn Tường Vi, từng người đều là đến xem kịch hay, cho dù kích động mặt cũng không đổi sắc.
Đông Phương Uyển Ngọc không thể không bội phục thủ đoạn điều khiển không khí điều khiển nhân tâm của Thiên Vân Các, cuộc đấu giá mới chỉ bắt đầu, giá cả đã bị xào đến trăm vạn kim tiền.
"Mười vạn linh thạch khởi giá, mỗi lần tăng thêm một vạn, bây giờ bắt đầu." Tuyết Tâm nói xong, tiếng hò hét ở dưới càng kích động.
Tiếng gọi giá liên tiếp không ngừng.
Nhưng mới vừa rời khỏi hai ngày, Đông Phương Uyển Ngọc đã bắt đầu nhớ Cửu muội rồi, cô ấy nếu như ở đây sẽ kinh ngạc, biểu cảm trên mặt sinh động hoạt bát.
"Chống lại tử vong khí, giống Tình Hoa này thực sự có hiệu quả không?" Triệu Tam Kỳ không biết cách ăn nói đột nhiên hỏi.
Đông Phương Uyển Ngọc cười, "Triệu đại ca, chúng ta cũng chưa dùng thử, làm sao biết rõ được, đúng không?"
"Đúng."
"Mặc kệ nó là linh dược có trí tuệ, một nhánh tình hoa đã lên tới tận năm trăm vạn linh thạch, chúng ta mua không nổi." Mục đoàn trưởng bật cười ha hả, cười rất sảng khoái.
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, gọi giá vẫn tiếp tục, từ năm trăm vạn linh thạch hét giá đến tận sáu trăm vạn linh thạch.
"Ta hôm nay mới nhận ra Cửu muội của ngươi cực kỳ giàu có." Thanh Mặc ở trong Hồn Hải đột nhiên cảm khái.
Khoé môi Đông Phương Uyển Ngọc hơi cong lên, chính xác, chỉ có Cửu muội ngốc nghếch kia mới cảm thấy bản thân nghèo đến mức không thể mua được nhẫn không gian cao cấp, cho dù là giống Tình Hoa, hay là cây kim cức ở trong tiểu viện của cô, thuốc cô đích thân chế tạo, nếu như đem đi đấu giá, tuỳ tiện đều có thể ra cái giá trên trời.
Nhưng, nàng không tin Cửu muội sẽ làm như thế.
Trông bộ dạng của cô, hận không thể móc cả nhà ra để bón đám linh dược kia, làm gì có chuyện nỡ bán linh dược có trí thông minh.
"Sáu trăm vạn lần một."
"Sáu trăm vạn lần hai."
"Sáu trăm vạn lần ba."
Thanh Mặc nuối tiếc nói, "Thực ra giá của Tình Hoa sẽ không dừng ở đây, Nam Cung gia lần này là không biết làm gì, đem những thứ giá trị không tầm thường tập trung lại, ta đoán thứ đằng sau mới khiến người kinh ngạc."
Đông Phương Uyển Ngọc cũng cảm thấy có chút tiếc, chỉ một cây Tình Hoa do người trồng đã lên tới sáu trăm vạn linh thạch, nếu như Tình Hoa thật sự xuất thế, đại khái có thể lên tới một trăm triệu linh thạch, đến lúc đó còn điên cuồng tranh.
Sau giống Tình Hoa, vật rao bán tiếp theo còn kinh diễm hơn, gọi giá vượt qua cả mức tưởng tượng.
Đông Phương Uyển Ngọc không bận tâm, ngay cả Thanh Mặc ở trong Hồn Hải không kìm được thở dài, "Ta thấy bảo bối lần này rất khó xuất hiện thứ mà chúng ta cần."
"Xem đến hai cái cuối cùng lại nói đi."
Mọi người từng người vươn cổ ra, hận không thể nhìn thấu bảo bối đằng sau tấm vải đỏ.
Tuyết Tâm cười nói, "Trông bộ dạng chờ mong của mọi người, Tuyết Tâm cũng không lề mề nữa, mời mọi người xem vật rao bán thứ hai sau cùng."
Tấm vải đỏ được kéo ra, một người đẹp đẽ xuất hiện trước mắt mọi người, hắn da dẻ trắng nõn, thuần khiết trong suốt, mái tóc dài đến chân màu xanh da trời nhạt, che đi những bộ phận quan trọng trên người hắn, đôi tai của hắn lại không giống người, mà lại nhọn, trông vẻ ngoài rất mê người, đôi mắt xanh lục nhạt sợ hãi nhìn bọn họ.
"Là người của Tinh linh tộc." Thanh Mặc ở trong Hồn Hải nói.
Đông Phương Uyển Ngọc ngạc nhiên, nàng chưa từng nhìn thấy người nào đẹp thế này, Tinh linh tộc quả nhiên đều là tạo vật hoàn hảo.
Nhưng mà, công khai bán người của Tinh linh tộc, Nam Cung gia rốt cuộc muốn làm gì?
"Trời đất, đẹp quá."
"Con ưu vật này ta muốn, ta muốn, nhìn thấy nó ta đã cứng lên rồi."
Một đám người hò hét đến xuyên thủng màng nhĩ, Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.
Nàng nhìn tiểu tinh linh kia co rúm người lại, cả người run lẩy bẩy, nhưng không thể ngăn cản nổi ánh mắt tham lam của con người.
Tuyết Tâm thấy thế, lập tức mở miệng nói, "Khởi giá hai mươi vạn linh thạch, mỗi lần gọi giá không ít hơn năm vạn, bắt đầu."
Triệu Tam Kỳ cũng lạnh lùng nhìn xung quanh, khoé miệng đám người tham lam này đều in sâu lên mí mắt.
"Thiên Vân Các quả nhiên khiến người không ngờ đến." Mục đoàn trưởng cười lạnh, đem người của Tinh linh tộc rao bán ở cuối cùng, cho dù là muốn chiếm được lòng yêu thích của người có sở thích kỳ lạ, nhưng những hành vi này cô không bỏ vào mắt.
Đông Phương Uyển Ngọc hít sâu một hơi, nàng cũng thích kiểu buôn bán thế này.
Nếu như một ngày nào đó, con người cũng rơi vào yếu thế, người thân của mình cũng bị kẻ khác rao bán như một món đồ vật, sẽ có cảm giác thế nào.
Cuối cùng Tinh linh tộc nhỏ bé bị bán với giá một nghìn vạn linh thạch bởi người ngồi trên lầu ba.
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, người ở trên lầu ba đều là người có quyền thế, một là thiếu các chủ Nam Cung Vân Thiên của Thiên Vân Các, nghĩ thì hắn sẽ không tự mình tham gia cuộc tranh giành này.
Hai là các chủ ẩn danh của Mai Côi Các, còn có một người là Lục đại tài chủ của Tuyết thành.
Nghe nói, Lục đại tài chủ cực kỳ háo sắc, thường xuyên làm những chuyện cưỡng hiếp dân nữ, nhưng mà nhà hắn quyền lớn giàu có, cho dù Lục Bằng có ở bên ngoài làm những chuyện không thể chấp nhận, lão tử của hắn cũng sẽ dọn dẹp mọi thứ đến sạch sẽ.
Lần đầu giá này, Lục gia cũng nhận được thư mời, nhưng Lục tài chủ cũng đưa nhi tử yêu dấu của mình đi theo, Lục Bằng lúc vừa nhìn thấy người của Tinh linh tộc, nước dãi đều chảy cả xuống, lôi kéo đòi phụ thân phải mua về.
Đông Phương Uyển Ngọc không biết trên lầu ba còn có người quen, bọn hắn đã không từ thủ đoạn, lại chờ đợi đến tận màn cuối, cũng là vật điểm nhấn của cuộc đấu giá lớn này.
Tuyết Tâm hít