Tin tức nhanh chóng lan truyền ra khắp các báo đài , người dân liền hoan hô ăn mừng.
Cả đám hại người cuối cùng cũng bị bắt .
Vương Thừa Kiệt sau khi tỉnh dậy , điều đầu tiên mà anh ấy làm.
Chính là chạy đến sở cảnh sát .Vừa nhìn thấy anh , Hà Hoàng Thanh liền vui ra mặt.
Anh ấy cũng chỉ nói
" bố , con nhớ lại hết mọi chuyện rồi !"
" thật sao ? Bố cũng có tin vui cho con đây.
Đám người đó đã được bắt lại hết , chứng cứ con thu thập về rất hữu ích.
Sau này bố sẽ xin cấp trên thăng chức cho con ..."
Chưa kịp để ông ấy nói hết , anh ấy đã ngắt lời
" Thời Tử Yên...!"
" bị Quang Tuấn bắn , xém chút nữa thì mất mạng.
Hiện đang hôn mê ở bệnh viện, con yên tâm đi.
Cô ta sẽ không chạy được nữa đâu !"
Vương Thừa Kiệt chỉ nghe đến đó liền âm thầm lấy đơn xin nghỉ việc đưa cho Hà Hoàng Thanh.
Nhìn tờ đơn xin nghỉ việc , ông ấy liền thắc mắc
" sao con lại muốn nghỉ việc !"
" con không muốn làm cảnh sát nữa , chỉ như vậy thôi.
Con biết bố đã bắt được đám người đó.
Con có thể xin đi gặp Thời Tử Yên một lát không ? "
Hà Hoàng Thanh nghe qua cũng đã hiểu rồi.
Ông ấy vứt tờ đơn vào sọt rác.
Sau đó nghiêm túc nói :" bố từng hỏi con có yêu Thời Tử Yên hay không.
Con trả lời là không! Ngày con kết hôn cùng Uyên Linh.
Nhìn thấy bóng dáng cô ta xuất hiện , con liền bỏ ra ngoài mặc dù đang làm lễ cưới.
Sau đó con lăn ra bất tỉnh , tỉnh rồi thì nhớ lại hết.
Bây giờ muốn nghỉ việc , muốn bỏ Uyên Linh.
Con rốt cuộc nghĩ cái gì vậy ? Năm đó là ai muốn vào trường cảnh sát , là ai muốn đi báo thù ?" Lời nói của ông ấy ngày một lớn dần theo cơn giận
" con thật sự còn tình cảm với Thời Tử Yên.
Con không thể ở bên Uyên Linh.
Em ấy rất tốt nhưng mà ,...!"
Hà Hoàng Thanh liền nổi giận , nắm cổ áo của Vương Thừa Kiệt rồi nói lớn :" là ai cứu mạng cậu, là ai chăm lo cho cậu lúc cậu không nhớ gì.
Nhớ lại rồi thì muốn bỏ đi sao ? Vậy còn con gái của tôi , nó đợi cậu hơn 10 năm đấy !"
Vương Thừa Kiệt chỉ biết im lặng không thể trả lời.
Mấy lời này , Hà Uyên Linh ở ngoài cũng đã nghe thấy hết.
Cô ấy rất đau lòng , liền khóc ra.
Sau đó vội vã rời đi .
Thời Tử Yên được đưa vào viện điều trị , cô ấy cũng đã phẫu thuật lấy viên đạn ra.
Hiện đang hôn mê.
Ở ngoài có cảnh sát canh giữ , nên cũng không ra vào nhiều.
Nhưng lại có một kẻ không mời mà đến , Hà Uyên Linh.
Cô ấy đứng trước phòng bệnh của Thời Tử Yên.
Đưa một tấm thẻ ra , sau đó được bước vào trong .Với thân phận của cô ấy , cũng không ai dám làm khó dễ gì .
Cô ấy đứng trước giường bệnh của Thời Tử Yên rồi nói :" Thời Tử Yên, tôi biết cô đã tỉnh.
Tôi là Hà Uyên Linh.
Là vợ của Vương Thừa Kiệt, hay nói đúng hơn là Lãnh Quân.
Tôi muốn nói chuyện với cô !"
Thời Tử Yên từ từ mở mắt, cô ấy cố gắng ngồi dậy dựa lưng vào thành giường.
Nhìn người trước mặt.
Đúng là rất xinh đẹp , hiền dịu.
Rất hợp với Vương Thừa Kiệt.
" chắc hẳn cô biết tôi và anh ấy đã kết hôn, nhưng mấy ngày nay .Anh ấy đã nhớ lại mọi chuyện.
Ngay khi nghe tin , cô bị bắt.
Anh ấy muốn nghỉ việc , muốn chấm dứt sự nghiệp của bản thân.
Muốn kết thúc với tôi.
Thời Tử Yên, sao cô không chết đi vậy ?"
Thời Tử Yên mặt biến sắc không đáp , cô ấy chỉ ngồi nghe mấy lời của Hà Uyên Linh trút giận .
Nghe xong cô ấy cũng hiểu , được tình cảm của Hà Uyên Linh dành cho Lãnh Quân.
Cô ấy liền nghĩ ra một cách
Thời Tử Yên thều thào nói :" cô muốn tôi chết đúng không ? Cô muốn bản thân là thứ quan trọng trong mắt Thừa Kiệt, vậy thì cô phải nghe tôi !"
Hà Uyên Linh liền nghi hoặc , nghe theo lời của Thời Tử Yên.
Một lúc sau , Thời Tử Yên bước ra khỏi phòng với một con dao kề vào cổ Hà Uyên Linh.
Khiến cho đám cảnh sát canh cửa cũng không dám làm gì theo .
" muốn cứu con nhỏ này , thì bảo Vương Thừa Kiệt đến gặp tao !"
Thời Tử Yên vừa lùi rồi kéo Hà Uyên Linh theo vừa nói .
Cô ấy cứ thế đã bỏ trốn trước mặt đám cảnh sát, thông tin cũng nhanh chóng truyền về cho Hà Hoàng Thanh và Vương Thừa Kiệt.
Cả hai người nghe thấy liền tức tốc đi tìm kiếm bọn họ .
Vừa tìm được vị trí của Hà Uyên Linh nhờ vào định vị trên điện thoại, một đội đặc nhiệm đã nhanh chóng xuất phát.
Vương Thừa Kiệt bây giờ cũng đã trả lại thẻ ngành , không thể lấy danh nghĩa cảnh sát đi theo.
Nhưng mà anh ấy cũng nhanh chóng chạy đến chỗ đó.
Trên đường đi , đèn giao thông đều được chuyển thẳng sang màu xanh.
Cả một đội quân hùng hậu chờ bắt tội phạm truy nã cấp cao này đem về.
Vương Thừa Kiệt cũng lái xe đuổi theo sau , với hi vọng có thể giúp được cả hai.
Thời Tử Yên dẫn Hà Uyên Linh đến một ngồi nhà cũ , nơi đây chính là nơi mà lần đầu tiên.
Lãnh Quân đưa đôi tay ra ngăn cản cô ấy ngừng tự tử.
Cả đám bọn họ chỉ dám đứng ở ngoài , không ai dám manh động bước vào trong.
Cho đến khi Vương Thừa Kiệt xuất hiện.
Bọn họ đều cản anh ấy lại , nhưng Vương Thừa Kiệt lại chẳng nghe .
" đừng vào trong đó !"
" người Thời Tử Yên cần tìm là tôi !"
Anh ấy vội xông vào trong.
Nhìn thấy một bên là Hà Uyên Linh đang bị trói ở trên ghế.
Một bên là Thời Tử Yên ung dung ngồi đợi anh đến.
Thời Tử Yên bắt chéo chân ngồi trên ghế.
Dáng vẻ đó không khác gì là Thời Tử Yên của Thời Thiên Hành trước đây.
Nhưng bây giờ Thời Thiên Hành không còn , chỉ còn mỗi một Thời Tử Yên xinh đẹp , quyến rũ khí chất ngày nào.
Vương Thừa Kiệt muốn lao nhanh đến chỗ Hà Uyên Linh cứu cô ấy.
Nhưng mà Thời Tử Yên lại kề dao vào người Hà Uyên Linh.
Ép buộc anh ngồi xuống cái ghế trước mặt .
Anh ấy chỉ có thể làm theo
" Thời Tử Yên, thả Uyên Linh ra đi.
Cô ấy vô tội mà !"
Thời Tử Yên chỉ cười rồi đáp :" lo cho vợ anh đến vậy sao ?"
" anh có thể ở lại đây , chúng ta nói chuyện với nhau.
Uyên Linh vô tội , thả cô ấy ra trước đi !"
Thời Tử Yên lắc đầu , cô ấy ném ra một bộ bài lên bàn.
Sau đó nói :" tôi với anh đấu một ván , anh thắng.
Tôi thả cô ta ra , tôi ngoan ngoãn theo anh về.
Tôi thắng , anh và cô ta hôm nay sống chết tùy tâm trạng của tôi !"
" cần gì phải vòng vo thế này , em thả Uyên Linh ra.
Anh đi theo em , chúng ta sẽ giống như ngày trước ! Anh..."
Thời Tử Yên đưa ngón trở lên miệng ra hiệu cho anh ấy ngừng lại.
Vương Thừa Kiệt hết cách chỉ có thể đồng ý.
Trước sự ngăn cản của nhiều người.
Nhưng anh tin Thời Tử Yên nói được làm được.
Luật chơi , hai người chọn ra một lá bài.
Ai lớn hơn và đoán đúng đối phương thì thắng !
Một người trong đội đặc nhiệm đại diện xào chẽ bài.
Sau đó cho Vương Thừa Kiệt rút một lá.
Anh ấy rất do dự.
Nhưng nhớ lại cách xào chẽ đầy yếu kém đó , không quá khó để rút được lá lớn nhất.
Không ngần ngại tìm đến lá bài lớn nhất.
Cô ấy cũng chả cần chọn , rút đại một lá .
Thời Tử Yên rút xong , liền nói :" Vương Thừa Kiệt, đây chính là ván bài định mệnh.
Ngày đó anh chỉ tôi cách bịp trong 52 lá này.
Chắc là sẽ không ngờ đến có ngày này đúng chứ !".
" hôm nay là sinh nhật của tôi , chi bằng lấy đó làm quà vậy !"
Anh ấy không do dự liền nói :" nếu thời gian có thể quay lại.
Anh sẽ không chỉ dạy em thứ gì hết, càng không đưa em vào hắc bang "
Thời Tử Yên lại cười rồi đáp :" muộn rồi !"
" đúng , muộn rồi.
Nhưng Thời Tử Yên, ngày đó em đâu như vậy.
Em hiền lành , lương thiện.
Cũng là do anh , khiến em thành thế này.
Tử Yên, còn ở một phần trong em đúng không ?"
Thời Tử Yên liền chạnh lòng , khóe mắt liền rưng rưng nước mắt.
Không kiềm lại được mà rơi xuống.
Chua chát nói :" Tử Yên vốn đã chết từ lúc anh bẻ gãy cánh tay của tôi rồi.
Tôi từng hỏi , tại sao những kẻ ác lại sống nhở nhơ đến thế.
Đến khi tôi thật sự ác rồi , thì mới hiểu được.
Thì ra bọn họ phải cố gắng sống.
Sống để trả thù , trả lại sự nhục mạ , nhẫn nhịn , tàn nhẫn , lạnh lùng mà thế giới này cho họ "
" buông bỏ , chúng ta làm lại từ đầu !"
Thời Tử Yên không muốn nói về chuyện quá khứ nữa , cô ấy chỉ nói
" trên tay anh , là át cơ !"
Anh ấy đặt lá trên tay mình xuống , là lá át cơ
" át cơ "
Thời Tử Yên chỉ phì cười
" số trời rồi , Vương Thừa Kiệt không phải Lãnh.
Quân.
Lãnh Quân không phải Vương Thừa Kiệt "
Cô ấy nhẹ nhàng buông thả lá bài trên tay xuống , lại là lá 3 bích
Thời Tử Yên chỉ là đang muốn thử , giữa lá bài năm đó anh chọn và bây giờ khác gì nhau.
Ngày đó anh sẽ nhường cô , mặc dù biết đâu là lá lớn nhất.
Bởi vì trên sòng bài , không ai có thể thắng Thời Tử Yên.
Nhưng hôm nay anh ấy lại chọn lá lớn nhất , chứng tỏ.
Anh ấy đã không còn nhường nhịn cô ấy nữa.
Thời Tử Yên cũng chỉ thuận nước , rút lá thấp nhất.
Vương Thừa Kiệt thắng rồi , anh ấy thắng rồi.
Nhưng anh ấy lại không vui , người vui nhất lại chính là Hà Uyên Linh.
Cả hai người đã cá cược.
Nếu Vương Thừa Kiệt chọn thắng , chính là chọn Hà Uyên .
Trận đấu vừa kết thúc , nhóm người ở ngoài đã xông vào trong bao vây lấy Thời Tử Yên.
Cô ấy nhanh tay lấy ra khẩu sung nhỏ bản thân đã giấu sẵn ở đây chỉ về phía Vương Thừa Kiệt.
Khiến chỗ bọn họ cũng không dám manh động.
Vương Thừa Kiệt cũng rưng rưng không hiểu , tại sao cô ấy lại làm vậy.
Miệng chỉ lẩm nhẩm hỏi :"sao em lại làm vậy ?"
" bởi vì tôi không muốn thắng"
Thời Tử Yên đứng lên, nở ra một nụ cười bất lực thở dài rồi nói :" sống tiếp một cuộc sống chán chườn, xấu xa, mệt mỏi thế này.
Đúng là không vui chút nào, chi bằng giải thoát cho rồi vậy !"
Thời Tử Yên đưa mắt nhìn sang Vương Thừa Kiệt, rồi lại nhìn Hà Uyên Linh.
Lòng có chút ganh tị lẫn chua sót thốt ra :"ngày đó tay anh nắm lấy tay Hà Uyên Linh, tôi từng hỏi bản thân.
Tại sao không phải là tôi , mà là cô ta.
Cuối cùng tôi hiểu rồi , tôi là đứa con hoang.
Là công cụ trả thù của anh , chưa từng được anh yêu thật lòng.
Người yêu tôi thật lòng là Lãnh Quân.
Vương Thừa Kiệt, anh kết hôn với Hà Uyên Linh rồi , là cảnh sát cấp cao rồi.
Nào biết cô ấy năm xưa tên Tử Yên nữa !"
Những dòng nước mắt cứ thế lăn dài trên má của Thời Tử Yên.
Vương Thừa Kiệt, chỉ thấy nghẹn ở họng không thể nói nên lời
" người cho tôi mượn bờ vai dựa vào , vốn có thể cho người khác dựa.
Người cho tôi chỗ đứng trong tim , cũng có thể cho người khác đứng vào.
Ngày đó , người tôi yêu chết rồi !"
" đôi lúc tôi đã tự hỏi bản thân , nếu hôm đó tôi buông bỏ hết mọi thứ.
Không trả thù , không là gì cả.
Vậy bây