Thời Hiên rất thích thái độ của Tử Yên, hạ thủ không lưu tình.
Nhưng mà có chút do dự, không sao rồi cô ấy cũng sẽ quen thôi.
Tử Yên đứng nhìn theo bóng lưng của Quang Tuấn dần khuất xa.
Cô ấy khẽ chạm tay lên má, lau đi mắt giọt nước mắt còn động lại.
Sau đó ngước nhìn Thời Hiên
Ông ấy bước xuống cái ghế lão đại của mình, đưa tay chạm vào vai Tử Yên rồi nói:" làm tốt lắm, không hổ danh là người họ Thời!"
Thời Luân lẫn Thời Lục vẫn còn đang thắc mắc chuyện gì xảy ra.
Hai người đó liền vội hỏi
" bố nói gì, Tử Yên là người họ Thời thật sao?" Thời Lục hỏi
" phải đấy, con tưởng hai người diễn kịch chọc tức lão già kia thôi chứ!" Thời Luân tiếp lời.
Thời Hiên nhìn bọn họ, sau đó lại quay về cái vị trí cao của ông ta.
Tự tin dõng dạc nói với tất cả mọi người có mặt trong Thời Thiên Hành rằng:"Tử Yên, thật ra là con ruột của tôi.
Tuy không phải do Hương Ninh sinh ra.
Nhưng xét cho cùng, Tử Yên cũng là người họ Thời.
Từ nay, Thời Thiên Hành chính thức có thêm một vị trí nữa.
Chính là tam tiểu thư của Thời Thiên.
Thời Tử Yên!"
Ông ấy dứt lời, cả đám thuộc hạ liền nhanh chóng đồng thanh gọi lớn:" chúc mừng tam tiểu thư quay về!"
Hai người họ trong đầu đều đang có suy nghĩ riêng cho bản thân mình.
Thời Lục nhìn châm chú vào Tử Yên một lúc cũng nghĩ thầm:" nghe nói năm xưa bố có một nhân tình tên là Tô Y Vân.
Không ngờ chuyện này là thật, tính ra thì con nhóc này cũng có bản lĩnh.
Xét cho cùng, cũng không có gì đáng ngại Không có khả năng tranh giành cái ghế lão đại đó, càng không có quyền hành.
Bởi vì cô ấy là nữ.
Nhưng mà, với tài năng đó cùng sự mưu mô đó...."
" Thời Tử Yên sao? Thì ra con nhóc thằng Quân đem về lại là con rơi con rớt của ông già sao.
Thú vị lắm, xem ra chuyện này.
Càng ngày càng vui rồi!" Thời Luân cũng chỉ nghe cho qua chuyện, đối với anh ta không một ai có thể phá đi cái ghế vững chắc của mình cả.
Còn Tử Yên thật sự không hề vui mừng một chút nào, khoảng khắc này làm cô nhớ đến cái ngày mà Lâm Trung Thiên nhận cô ấy làm con nuôi.
Cũng được hô vang cả bầu trời thế này.
Nhưng cô ấy lại đạp đổ người nâng mình lên.
Máu tanh đầy tay, lối đi này.
Thật sự đã khác xa so với những gì cô ấy nghĩ rồi.
Thời Hiên quay sát cô từ nãy đến giờ, vẫn không thấy cô có động tĩnh gì.
Mọi