Tử Yên sợ hãi liền né đầu sang một bên.
Mũi dao nhanh chóng đâm xuống, máu tươi liền túa ra.
Một cú đá thật mạnh làm cho tên sát thủ liền ngã vào tường, đập đầu mà ngất đi.
Là Lãnh Quân đã xuất hiện cứu giúp cô.
Vừa nãy anh đã dùng tay không chặn lại mũi dao sắc cho cô.
Tử Yên vừa ngồi dậy, đã lo lắng nắm lấy tay Lãnh Quân mà hỏi:" anh không sao chứ?"
Lãnh Quân bình tĩnh đi đến bồn nước rửa sạch vết máu, sau đó anh ấy lấy ra điện thoại của cô rồi nói:" vừa nãy cô quên điện thoại trên xe.
Nên tôi đem lên giúp cô.
Mau mà tôi đến kịp lúc!"
Tử Yên lấy hộp y tế ra, giúp anh ấy băng lại vết thương đang chảy máu.
Sau đó cô ấy còn ân cẩn hỏi thăm anh.
Nhưng mà Lãnh Quân chịu đau rất tốt.
Dù là có dùng nước muối rửa, anh ấy cũng không nhăn mặt.
Nhìn dáng vẻ khi nãy của Lãnh Quân, làm cho Tử Yên cảm thấy cảm kích vô cùng.
Cô ấy cứ nhìn vào mặt anh, nhưng lại không biết nên nói gì.
" này, cô định xử tên này thế nào?"
Tử Yên cũng không quan tâm hắn lắm, đành nói:" thả hắn đi, dù sao thì tôi cũng không biết nên làm gì hắn.
Đem hắn giao cho Thời Thiên Hành, vậy chẳng phải nói cho cả đám người đó biết.
Tôi không thể tự bảo vệ bản thân sao? Chi bằng thả hắn về, nói với Đại Long.
Muốn tìm cách giết tôi, e là cũng gây khó dễ cho hắn "
Lãnh Quân nghe cũng hiểu ý của cô nói.
Anh ấy sau đó đứng dậy, bắt lấy tên đó mà đem hắn đi.
Tử Yên còn chưa kịp phản ứng gì, thì Lãnh Quân đã đi khuất tầm mắt của cô ấy rồi.
Sáng hôm sau, Thời Tử Yên được Thời Hiên gọi về nhà.
Cô ấy cũng về theo lời gọi.
Vừa bước vào phòng làm việc của Thời Hiên.
Cô ấy cũng lễ phép cúi chào ông ấy.
" ngồi đi, bố có chút việc muốn hỏi con "
Cô ấy ngồi xuống theo lời của Thời Hiên.
Sau đó Thời Hiên đưa cho cô ấy 3 quyển sổ lớn để ở trên bàn.
Nhìn cô, sau đó chỉ vào hai trong 3 quyển sổ trên bàn mà nói
" 2 quyển này là danh sách người của Thời Thiên, cũng như là các bang dưới quyền của chúng ta.
Quyển còn lại, là danh sách các bang luôn hăm he chúng ta "
Thời Tử Yên đang không hiểu ý của Thời Hiên đang muốn gì, cô ấy thắc mắc hỏi:" bố muốn con làm gì?"
" thống nhất hắc bang, tôn Thời Thiên làm chủ.
Đến khi đó, là tướng quân hay là giặc.
Con là người rõ nhất.
Trời phù hộ ai, thì phải xem ai có đủ tầm hay không.Thời Tử Yên, sở dĩ bố làm như vậy, con cũng hiểu chứ!"
Thời Tử Yên mặt không biểu cảm, cô hiểu ý của Thời Hiên rồi.
" cái ông ta cho là quyền lực, là quyền để mình giúp ông ta ngồi vững vị trí độc tôn.
Chỉ khi thống nhất hắc bang.
Vị trí của ông ta không lung lay, vậy thì Thời Hạo cũng không phải là vấn đề.
Ông ta cũng không sợ mình mưu phản, bởi vì mình không có một ai ủng hộ cả.
Lời nói đó, đúng là đang muốn dụ mình dốc hết lòng giúp ông ta.
Còn đang muốn kích mình với Thời Luân, chỉ có làm việc cho ông ta, mới có thể đấu với Thời Luân một trận.
Chính thức tranh quyền sao, thú vị lắm " Thời Tử Yên đã quá rõ con người này rồi.
Luôn dùng lời mật ngọt để chết ruồi.
Trong đầu cô ấy cũng đã có tính toán riêng cho bản thân.
Cả âm mưu sâu xa cũng đã nhìn thấu.
Tử Yên nhìn về phía Thời Hiên đang quay lưng lại với bản thân, rồi lại tự khẳng định với bản thân mình:" chi bằng giả vờ khuất phục, nhận lấy quyền lực này vậy.
Là tướng hay là giặc là