Hôm nay bệnh viện không có ca bệnh nào nghiêm trọng.
Dưới sự lôi kéo của một vài đồng nghiệp là bác sĩ,sau khi tan ca, Âu Dương Kình
Phong cùng họ đi đến một nhà hàng vừa khai trương ăn cơm chiều.
Vốn dĩ còn một hồi tăng 2,nhưng hắn lấy cớ mệt mỏi xin phép về trước.
Mọi người cũng không níu kéo,bởi vì biết tính hắn đã quyết sẽ không thay đổi
Cho nên khi đám người kéo đi điểm tụ tập tiếp theo.Âu Dương Kình Phong lại một mình men theo đường cũ rảo bước.
Còn chưa đến 20h,nhìn bầu trời đầy sao,trăng sáng vằng vặc, hắn lại có chút nổi hứng đi dạo phố đêm.
--- ------ ------ ----
Khi hắn đi đến gần quảng trường trung tâm,chợt mơ hồ nghe thấy phía trước có dàn nhạc diễn tấu.
Cũng không mấy quan tâm, hắn đi thêm vài bước nữa,dự định đến khúc cua sẽ quẹo thẳng ra quốc lộ,gọi tài xế đến đón
Nhưng khi khoảng cách giữa hắn và dàn nhạc càng ngày càng gần thời điểm lại nghe thấy một giọng nữ trong trẻo sáng ngời
Tiếng hát ấy như chiếc lông chim khẽ chạm vào lòng hắn.
Xoay người nhìn lại,hắn nhìn thấy từ xa, trên đài cao một bóng dáng nhỏ xinh đang đứng hát một ca khúc,
Có lẽ giọng ca quá đẹp,có lẽ ca từ quá bi thương,.. khiến hắn nhịn không
được nhất thời có chút hứng thú nhấc chân bước về phía đó
Âu Dương Kình Phong có chút ngẩng ra nhìn bóng dáng vô cùng quen thuộc mà lại vô cùng xa lạ đứng trên kia.
Cô gái nhỏ trong đêm toả sáng như tiểu tinh linh,tà váy bay lượn trong gió đêm khiến cô trở nên phiêu dật,mái tóc dài đen mượt lẳng lặng theo của
nàng đầu vai đổ xuống như thác nước.
Thon dài dài trắng noãn như ngọc mười ngón ở mặt trên bàn phím duyên dáng vũ động,âm thanh sâu lắng theo sự chuyển động của mười đầu ngón tay thoát ra .
Môi đỏ không son phát ra sạch sẽ thanh âm, này hết thảy hết thảy đều gợi lên một cảm giác hoàn mỹ.
Của nàng âm thanh tựa như dòng suối mát lạnh lạc vào lòng người.
Rốt cục thả xuống cuối cùng một nốt nhạc, Hứa Thanh Trúc Vi mở mắt, thu hồi bàn phím thượng hai tay.
Phát tiết hoàn trong lòng những lo lắng bất an, hiện tại nàng cảm giác vô cùng thoải mái.
Dàn nhạc tất cả mọi người đều cho nàng nồng nhiệt vỗ tay,có người còn khoa
trương bày tỏ lần sau hợp tác khiến Hứa Thanh Trúc Vi bật cười
Nam sinh trực tiếp đi đến bên cạnh cô,trong mắt ý cười sâu sắc.
“Nice voice!!”
Nghe nam sinh tán thưởng,Hứa Thanh Trúc Vi cười cười, cũng không phủ nhận hay chấp nhận,chỉ dịu nhẹ nói
“Thanks.”
Nam sinh ý cười càng rõ ràng,hắn tiến lên một bước,đến gần cô,cúi thấp đầu nhỏ giọng.
“gặp nhau là duyên,liệu tôi có được hân hạnh mời tiểu thư một ly Cheery?”
Hứa Thanh Trúc Vi mỉm cười,đang định từ chối thì tay lại bị người khác nắm lấy.
Cô giật mình quay đầu, lại thấy Âu Dương Kình Phong khuôn mặt đen thui,ánh mắt lủi lên lửa giận.
Hứa Thanh Trúc Vi có chút mạc danh kì diệu.
Nam chủ vì sao ở nơi này a?Vả lại còn nắm tay nàng làm chi? Thêm nữa là hắn tức giận cái gì a?Bộ đến tháng nguyệt sự à?
Âu Dương Kình Phong nhìn thấy sự nghi hoặc cùng một tia không kiên nhẫn trong mắt Hứa Thanh Trúc Vi đột nhiên tâm trầm xuống.
Hắn nhìn không ra đây là giả bộ cho hắn nhìn,cô là đang thực sự không mong muốn nhìn thấy hắn.
Rốt cuộc là vì sao? Vì sao sau một đêm cô lại dường như trở thành một người khác?
Hắn có chút trầm trọng tâm tình,liếc qua nam sinh đang đứng gần đó,ánh mắt
mang theo cảnh cáo sau đó lôi kéo Hứa Thanh Trúc Vi rời khỏi nơi này.
Nam sinh nhìn hai người rời khỏi khuôn mặt không rõ cảm xúc,hắn cúi đầu,khoé môi gợi lên nụ cười nhẹ.
“aha,phải có kẻ cạnh tranh mới có thú vị,không phải sao..” tiếng cười trầm thấp vang vọng trong không khí.
--- ------ ------ ----
“Dạ
thiếu”
“Ân,điều tra cho ta một chút về cô gái lúc nãy,..cả nam nhân kia luôn” biết người biết ta,trăm trận trăm thắng phải không.
Dạ Liên Vũ ngẩng đầu nhìn ánh trăng toả ánh sáng dịu dàng,tròng mắt tràn đầy hứng thú.
“tiểu tinh linh,tôi định em rồi”
--- ------ ------ ---------
Nếu Hứa Thanh Trúc Vi còn ở nơi này,hẳn phải vô cùng kinh ngạc khi nghe danh vị Dạ thiếu.
Tại thành phố S,không phải không có khác nhân mang họ này,mà là được xưng
là Dạ thiếu chỉ có một người duy nhất có quyền này-Dạ Liên Vũ,cũng chính là một trong những nam chủ hậu cung của nữ chủ Nhan Ôn Nhu.
--- ------ --------
Dạ Liên Vũ hôm nay vốn là đi gặp đối tác kinh doanh.
Kí kết xong hợp đồng,tâm tình có chút không sai,hắn cùng thư kí tản bộ.
Đến quảng trường trung tâm,hắn nhìn sự phồn hoa của thành phố có chút nhàm
chán,đang định quay về, ánh mắt lại vô tình nhìn thấy một bóng dáng lặng lẽ ngước nhìn ánh trăng phía trước.
Thân ảnh đó nhỏ xinh,mái tóc dài bay bay,hắn nhìn nhìn nhưng lại có chút ngây ra.
Trên người bóng dáng đó tràn ra khí tức bi thương,khiến hắn chú ý đến,không dấu vết nhíu mày.
Hảo có cảm giác bóng dáng đó một phút sau sẽ tan biến trong thiên địa.
Không biết nghĩ gì,hắn thế nhưng cúi người phân phó thư kí bên cạnh chuyện gì đó.
Thư kí vâng dạ bước đi.
Còn mình thì xoay người bước vào cửa hàng trang phục.
Tầm 10 phút sau,từ cửa hàng bươc ra,quý ông Dạ Liên Vũ đã triệt để biến mất,thay vào đó là một cậu nam sinh năng động.
Bộ comple đắt giá đã được thay bằng áo sơ mi đơn giản,quần bò,trên vành
tai loé lên một viên đá saphia màu xanh lam,cùng màu với tròng mắt hắn.
Đừng nhìn bề ngoài của hắn chỉ tầm 19,20 tuổi mà nhầm lẫn.
Hắn đã 24 tuổi.
Chỉ có điều khuôn mặt non choẹt,còn có thân hình gầy gò,tuy cao gần một mét tám nhưng lại tạo cảm giác ốm yếu,nhìn không khác gì nam sinh trung
học.
Thư kí chạy đến báo cáo:
“ban nhạc đã tìm được,cũng đã an bài sẵn sàng”
“tốt, bảo họ chơi một bài có thể khiến ngươi khác thư giãn tâm tình.” Dạ Liên Vũ không quay đầu vừa đi vừa nói.
Hắn đưa tay lên xoa viên đá trên vành tai,giương lên khoé môi.
“bài Ave Maria đi”
“vâng” thư kí khom mình xoay người đi chuẩn bị.
Ave Maria- là bài nhạc mẹ hắn thường kéo vĩ cầm cho hắn nghe lúc nhỏ.
Hắn bước đến cạnh dàn nhạc.Điều chỉnh âm thanh của vĩ cầm,sau đó bắt đầu kéo.