Ôn Nhiễm trong lòng giật mình, nhưng cũng có chút tiểu thông minh, vội nén xuống cơn tức giận nhìn người đang ngồi trước mắt, tầm mắt mang theo một tia tìm tòi.
Người này là Hứa Thanh Trúc Vi, kẻ lúc trước ngày ngày đi theo nghe mình sai sử sao? Ôn Nhiễm nhìn Hứa Thanh Trúc Vi, nhịn không được nghi hoặc.
Bao nhiêu lâu nay ngoài mặt tuy rằng hai người rất thân thiết nhưng trong tâm ả vẫn xem Hứa Thanh Trúc Vi là cây rút tiền tự động của mình, không thể quen thuộc hơn.
Thế nhưng vì sao hiện tại gương mặt kia lại như thế xa lạ, không lại trang điểm đậm, ngôn từ thoải mái, tư thế tự tin, không phải rơi xuống hồ va vào đầu chứ?
Hừ! Nếu chỉ rơi xuống nước có thể thay đổi khí chất con người vậy chùa cũng đừng chỉ thu nhận sư, ni. (Sư thầy, ni cô)
Ôn Nhiễm không tin tà, tất nhiên sẽ không hướng đến chuyện người trước mắt linh hồn đã tráo đổi thành người khác.
Huống chi, xuyên việt chuyện này cũng không phải củ cải trắng, ba đồng một mớ, tuỳ tiện ai cũng biết được.
Ôn Nhiễm giận tái mặt, nhưng nghĩ đến gần đây ả đang để ý đến chiếc túi xách hàng hiệu số lượng có hạng kia liền nghẹn một hơi, nặn ra một nụ cười thân thiện, ánh mắt bịt kín một tầng sương mỏng, nhìn Hứa Thanh Trúc Vi.
-"tiểu Vi, sao cậu lại nặng lời với mình như vậy ? Mình.. Mình chỉ là quan tâm cậu thôi mà?" nói xong cắn cắn môi, một bộ cố gắng không rơi nước mắt.
Ôn Nhiễm bộ dạng không tồi, chính là so với Hứa Thanh Trúc Vi lại tựa như hoa dại bờ rào đặt cạnh nữ hoàng mẫu đơn.
Bất quá danh tiếng của Hứa Thanh Trúc Vi trong trường quả thật ở dưới đáy cốc, tính tình nguyên chủ lại âm u, hiển nhiên không có giao lưu bạn bè, không ai lý giải tính cách nguyên chủ mà bản thân nguyên chủ cũng không để tâm người khác, cho nên mọi người cũng chỉ biết đến xú danh của cô.
Thêm vào đó, sau lưng nguyên chủ, Ôn Nhiễm không ngừng bát nước bẩn lên người cô, nào là có tiền hiếp đáp mình, nào là tính tình quái dị..., cho nên lúc này biểu hiện "mỹ nhân yếu ớt" của Ôn Nhiễm vừa vặn có tác dụng.
Vài nữ sinh ngày thường đi theo Ôn Nhiễm hưởng không ít thứ tốt liền chạy đến, người ôm vai Ôn Nhiễm, người lấy khăn tay, người nhẹ giọng an ủi lên.
-"Nhiễm Nhiễm, cậu cần gì phải như thế, cái thể loại không biết xấu hổ nửa đêm ve vãn nam nhân nào đó cậu cũng đừng tiếp xúc, miễn cho lây dính xú danh" một nữ sinh ôm lấy bờ vai đang "run rẩy" của Ôn Nhiễm nhẹ vỗ.
-"Phải đó, Ôn Nhiễm, đừng đau lòng, loại người đó cậu cần gì phải đối tốt, người ta không cảm kích còn hách mặt làm cao, cũng không xem thử bản thân là ai?" Một nữ sinh trừng mắt nhìn Hứa Thanh Trúc Vi cao giọng, sáu chữ "nửa đêm ve vãn nam nhân" cố ý dường như cắn đặc biệt trọng.
Mọi người nghe đến đây không hẹn mà cùng ném tầm mắt về phía Hứa Thanh Trúc Vi, có khinh thường, có trào phúng, cũng có vui sướng khi người gặp hoạ, có người đơn giản là tò mò xem kịch vui cũng lộ ra ánh mắt xem thường.Người học tại ngôi trường này không con ông cháu cha cũng là thế gia công tử, vây xung quanh họ nhiều nhất chính là những kẻ theo bám, cho nên họ khá phản cảm với việc "ve vãn nam nhân" này của Hứa Thanh Trúc Vi.
Ôn Nhiễm gục đầu trên vai nữ sinh kia khoé môi hơi vểnh lên nụ cười đắc thắng, vội thu thập biểu tình, lần nữa ngẩng đầu lên đã là hốc mắt đỏ bừng, thương tâm nhìn Hứa Thanh Trúc Vi.
Ả chờ Hứa Thanh Trúc Vi đứng lên xin lỗi ả, sau đó ả sẽ yêu cầu
Hứa Thanh Trúc Vi mua cho ả chiếc túi xách kia làm bồi thường, tất nhiên trước đó ả sẽ giả vờ tuyệt giao với Hứa Thanh Trúc Vi, nhất định phải khiến tiện nhân kia hiểu rõ tầm quan trọng của ả.
Chính là trong dự kiến bối rối xin lỗi sau đó dỗ dành cũng không xuất hiện, có chăng là một ánh nhìn không có chút cảm xúc xoáy sâu vào lòng ả.
Nhất thời Ôn Nhiễm bị ánh mắt kia nhìn cả kinh, sống lưng có chút lạnh lẽo.
Ngay lập tức ả tự trấn an bản thân, chỉ là một cái gối thêu hoa, thiên kim thị trưởng lại như thế nào, trước giờ biết bao nhiêu người chỉ chỏ chửi bới cô ta cũng có bao giờ hé miệng phản bác đâu.
Có lẽ có kẻ nào đó tọc mạch mách lẻo với cô ta việc mình nói xấu cô ta sau lưng? Như vậy cũng giải thích rõ sự thay đổi thái độ của Hứa Thanh Trúc Vi đối với mình.
Nghĩ đến đây, Ôn Nhiễm thoáng yên tâm, ả tự tin mình có thể lừa con ngu trước mắt cho qua chuyện này.
Ôn Nhiễm đắc ý trong lòng lại không nghĩ đến một câu như thế này "Khi bạn nói dối thành công, không phải người khác ngu ngốc mà là bạn không xứng đáng với lòng tin về bạn trong lòng họ".
Hứa Thanh Trúc Vi vì xem Ôn Nhiễm là bạn tri kỷ tất nhiên hữu vấn tất đáp, nhất nhất tin theo, nay thay đổi một linh hồn, trò mèo của cô ta tất nhiên sẽ trở thành rác rưởi.
Đáng tiếc Ôn Nhiễm cũng không rõ điều này, không dấu vết liếc liếc mọi người xung quanh, thấy họ khinh thường nhìn Hứa Thanh Trúc Vi trong lòng thoải mái không ít.
Hứa Thanh Trúc Vi càng nan kham, cô ta càng dựa vào người bạn thân duy nhất là mình, lúc đó còn không mặc mình tuỳ hứng sai bảo?
Mà bản thân Ôn Nhiễm cũng thu được không ít đồng tình từ bạn cùng lớp, dù sao cũng chỉ có Ôn Nhiễm nguyện ý chơi cùng cái bao cỏ kia lại còn khắp mọi nơi lo lắng cho cô ta.
Các nam sinh nhìn về phía cô ta cũng mang theo vài tia thiện ý.
"Thật là một cô gái thiện lương", vài người cùng nghĩ.
-"tiểu Vi, có phải cậu hiểu lầm gì về mình không? Chẳng lẽ tình bạn của chúng mình lại thua một lời ly gián của một vài người?" Ôn Nhiễm "thương tâm" nghẹn ngào thốt lên, đồng thời xảo xảo biện giải cho bản thân là bị hàm oan, chỉ vì vài người đâm thọc đã bị Hứa Thanh Trúc Vi trách móc.
-"Ôn Nhiễm đồng học" Hứa Thanh Trúc Vi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Ôn Nhiễm, giọng nói trong trẻo lạnh nhạt vang lên.
Ôn Nhiễm tâm thần run lên, trong lòng chợt nổi lên bất an, trực giác cho cô ta biết đừng để Hứa Thanh Trúc Vi nói tiếp, nếu không mọi sự sẽ hỏng bét.
Ôn Nhiễm vội vàng há miệng định ngăn cản lời Hứa Thanh Trúc Vi, chính là Hứa Thanh Trúc Vi cũng không tính toán bỏ qua Ôn Nhiễm.
Nếu dám tìm đến cô tìm tra phải có giác ngộ nhận lại gấp trăm lần đáp trả từ cô.
-"Ôn Nhiễm đồng học, chúng ta cùng nhau xem một đoạn video như thế nào?"