Khi Ninh Mông đến phim trường, oan gia ngõ hẹp cô lại gặp được nam chính - nhân vật phản diện thật sự của thế giới này, cô lễ phép chào hỏi: “Anh Nghê.
”“Cô Ninh.
” Nghê Lưu Bích mỉm cười trả lời, anh yên lặng giữ khoảng cách hơn ba bước với cô.
Ninh Mông không hiểu được tại sao mỗi ngày Nghê Lưu Bích đều sẽ đến phim trường dù anh chỉ là nhà đầu tư, nhưng khi nhìn thấy Tô Thiên Thiên đi tới, cô đại khái hiểu được lý do Nghê Lưu Bích đến đây.
Nhưng Tô Thiên Thiên không đến đây vì Nghê Lưu Bích, cô ấy vui vẻ đi đến trước mặt Ninh Mông rồi nói: “Cô Ninh, chúng ta lại gặp nhau, đã lâu không gặp, cô thế nào rồi?”Bọn họ chỉ hơn mười ngày không gặp nhau mà thôi, sao có thể lâu ngày không gặp?Nụ cười của Nghê Lưu Bích vẫn không thay đổi, anh ta cũng không ngắt lời.
Ninh Mông cười tươi: “Tôi khá tốt, sao cô lại tới đây?”“Nhà họ Tô tăng cường đầu tư vào bộ phim truyền hình này, tôi còn chưa xem bộ phim này nên đến xem.
” Tô Thiên Thiên không nói việc ngày nào cô ấy cũng ngồi xổm ở đây chỉ để xem liệu cô ấy có thể gặp được người mình muốn gặp hay không?Ninh Mông rất nhiệt tình: “Hôm nay còn quay cảnh cháy nổ, chúng ta cùng đi xem nhé?”“Được.
” Tô Thiên Thiên vui vẻ gật đầu, cô ấy và Ninh Mông đi về phía trước, cả hai người hoàn toàn không để ý tới Nghê Lưu Bích vẫn còn ở đứng ở đó.
Đây không phải là lần đầu tiên Nghê Lưu Bích phát hiện ra việc chỉ cần có Ninh Mông thì sức nam tính của anh sẽ bị đè nén và biến mất, tất nhiên hình ảnh một người khuyết tật có ý chí kiên cường mà anh dựng lên cho mình rất dễ cảm động người khác.
Nghê Lưu Bích không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, anh nháy mắt với trợ lý, trợ lý hiểu ý liền đẩy xe lăn đi theo phía sau Ninh Mông và Tô Thiên Thiên.
Tô Thiên Thiên vừa đi vừa