Khi màn đêm buông xuống, không khí dường như trở nên tĩnh lặng.
Ninh Mông nhìn bình hoa cắm đầy hoa cúc đặt trên bục cửa sổ thì lại nhớ đến thiếu niên kia.
Khi cô gặp cậu lần đầu tiên, cậu vẫn còn là một cậu bé đáng thương bị mọi người bỏ rơi, cậu cũng gặp vấn đề lớn với sự hiểu biết của mình nhưng bây giờ xem racó vẻ như cậu đã khổ tận cam lai.
Quá mức đột nhiên, tất nhiên sẽ làm người nhịn không được nghĩ nhiều.
Ninh Mông đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa cúc.
Điện thoại di động đặt ở đầu giường rung lên, cô thu tay lại, quay người đi đến cạnh giường rồi ngồi xuống, cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Thẩm Dạng gửi tới.
“Chị, ngủ ngon.
”Ảnh đại diện của Thẩm Dạng trên weibo là một bó hoa cúc trắng nhỏ, xem ra cậu vừa hái hoa vừa tùy tay chụp ảnh.
Ninh Mông ở rất nhiều thời điểm vẫn là người khá lịch sự, cô trả lời lại: “Ngủ ngon.
”Trong căn phòng tối đen, thiếu niên nhận được câu trả lời đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, ánh sáng mờ ảo của màn hình phản chiếu trên khuôn mặt cậu, mơ hồ lộ ra sự phấn khích trong đôi mắt đen nhánh của cậu.
Ninh Mông đã giữ lời hứa nói được thì làm được, cuối tuần cô thật đúng là hẹn Thẩm Dạng đến bệnh viện thú cưng đón mèo con xuất viện.
Hôm nay Thẩm Dạng không mặc đồng phục, cậu mặc áo phông trắng, quần ống rộng màu đen, đi một đôi giày thể thao màu trắng, khi cậu nhìn thấy cô, trên khuôn mặt sạch sẽ hiện lên một nụ cười tỏa nắng, cậu đứng ở cửa tiểu khu, mỉm cười nói: “Chị đợi tôi lâu rồi phải không?”Cũng không biết có phải ánh nắng hôm nay có chói quá hay không nhưng thiếu niên tắm trong ánh nắng lại dị thường loá mắt mê người, quyến rũ và bắt mắt lạ thường.
Ninh Mông cũng bị nụ cười của cậu làm cho ngơ ngẩn, sau khi cậu lên xe, cô mới nhận ra người thiếu niên này so với cô tưởng tượng còn quyến rũ hơn.
“Đêm qua sao rất đẹp, tôi không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy những thứ đẹp, tôi luôn nghĩ đến chị.
” Cậu nở một nụ