Nữ cảnh sát an ủi cậu rất đúng lúc: "Cậu đừng sợ, nghĩ ra gì thì cứ nói cho tôi biết, chuyện của Thẩm Dục, cậu biết được bao nhiêu?"
Có lẽ là giọng nói nhẹ nhàng của nữ cảnh sát mang lại cho người ta cảm giác êm dịu có tác dụng trấn an, cảm xúc của Thẩm Dạng dần dần bình tĩnh lại, nhưng tay cậu vẫn vô thức run rẩy, dường như cậu đang muốn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong giọng nói vang lên lại có gì đó phập phồng vẫn là bán đứng cậu.
"Hôm đó Tiểu Dục về rất muộn, mẹ và Tiểu Dục cãi nhau, tôi không muốn hai người cãi nhau, nhưng tôi không có cách nào cả, tôi trốn trong phòng, sau đó.. Bên ngoài không còn tiếng động nữa, tôi tưởng mẹ tôi và Tiểu Dục đã cãi nhau xong nên tôi lặng lẽ lén lút mở cửa đi tới phòng khách, sau đó tôi nhìn thấy Tiểu Dục đã ngất xỉu trên sàn nhà, và.. Trong tay mẹ tôi đang cầm con dao phay làm bếp.."
Nam cảnh sát nhíu mày: "Thẩm Dục bị thương do mẹ cậu gây ra, cậu không nghĩ ngăn cản lại sao?"
"Tôi.. Không dám.." Thẩm Dạng mím môi nhẹ, giọng nói trở nên nhỏ hơn: "Từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi đã dạy dỗ tôi là bà ấy sinh ra tôi và nuôi tôi, thật sự không dễ dàng chút nào. Bà ấy vốn có thể không sinh ra tôi, hoặc là sau khi sinh ra tôi thì có thể ném tôi vào thùng rác nhưng bà ấy vẫn cố gắng chịu vất vả để nuôi tôi lớn. Vì vậy tôi phải biết ơn bà ấy suốt cuộc đời, cả đời này tôi không thể làm trái bất kỳ quyết định nào của bà ấy, nếu không.."
"Nếu không thì sao?"
"Nếu không.." Các đốt ngón tay của Thẩm Dạng trở nên trắng bệch: "Nếu không bà ấy sẽ không chút do dự vứt bỏ tôi. Tôi không thể bị mẹ vứt bỏ.."
Nữ cảnh sát ghi vào sổ rằng bà ta là một "người mẹ rất thích kiểm soát, đứa trẻ bị bạo hành tâm lý và thể xác trong nhiều năm đã phát triển tính cách hèn nhát, phục tùng và vặn vẹo".
Nam cảnh sát tiếp tục hỏi: "Chuyện gì xảy ra tiếp theo?"
Thẩm Dạng