***
Editor : Mộc Thuần.
Beta: Peach One
( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad - OneDay1303 & Wordpress - One Day )
***
Bọn họ dựa theo số thứ tự ngồi vây quanh bàn hội nghị.
Số 1 mập mạp nhanh nhẹn đảo mắt nhìn qua một vòng, lên tiếng đầu tiên: "Tôi là cảnh sát."
Ngón tay béo ngậy của hắn ta chà xát lẫn nhau, sau đó an tĩnh chờ người kế tiếp lên tiếng.
Tần Trà: "Cháu là sát thủ."
Cô mở to đôi mắt sáng ngời, gương mặt nghiêm túc ngây thơ vô tội, rất chân thành mà nhìn chằm chằm mọi người. Mọi người cảm thấy cô nương người ta nghiêm túc như vậy khẳng định là nói thật.
Số 8 cụp mắt, bộ dáng chưa tỉnh ngủ nói ngay sau đó: "Tôi là sát thủ."
Trường Hi nhìn Tần Trà, khuôn mặt tái nhợt lại bình tĩnh mỉm cười, giọng nói trầm thấp mang theo thanh nhã, "Tôi là bình dân."
Số 11 nghịch móng tay màu đỏ của mình, giống như vô ý nói: "Tôi là cảnh sát."
Số 12 là người cuối cùng kết thúc vòng đầu: "Tôi là cảnh sát."
[ Mời trả lời vấn đề theo thứ tự ]
Thế là số 1 hỏi Tần Trà: "Vừa rồi cháu nói láo?"
Tần Trà chớp mắt, dáng vẻ đặc biệt trong sáng vô tội: "Dạ vâng"
Hai câu này cũng làm cho mọi người cảm thấy rất chân thành, đôi mắt cô bé to long lanh trong suốt thấy đáy, người khác chắc chắn không tin lời nói kia của cô là nói dối.
Nhưng nếu như câu đầu tiên mà tiểu cô nương này nói thật, vậy đáp án "đúng" chính là nói láo. Ngược lại nếu câu đầu tiên là nói dối, vậy thì "không" chính là câu nói thật, kết luận tiểu cô nương này là sát thủ hay không phải sát thủ đây.
....Cho nên.....
Tên mập quả thực sốt ruột khi chỉ số thông minh của mình bị tuột! Vậy hỏi hay không hỏi khác nhau chỗ nào?!!!
Tần Trà quay đầu nghiêm túc nhìn số 8, gương mặt non nớt của cô được "buff" thêm vẻ "ngây thơ", giọng nói thoát khỏi miệng cũng bình tĩnh và nghiêm túc: "Chú số 8 ơi, tên của chú là tên tiếng Anh sao?"
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, người đàn ông số 8 vẫn luôn nhắm mắt cuối cùng cũng hé ra một tí. Hắn ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tần Trà một hồi lâu mới trả lời: "Đúng."
Tần Trà tin tưởng câu trả lời này là chính xác.
Nếu dựa theo quy tắc chơi bài poker vừa rồi có thể suy luận ra, số 8 là bình dân. Nói như vậy thì khi nãy hắn ta nói hắn là sát thủ, chính là nói dối.
Số 8 xoay người hướng phía số 10 hỏi: "Cậu có khả năng giết chết bình dân?"
Trường Hi hơi mỉm cười, đôi mắt hắn thực sự rất đẹp, thâm trầm, thuần túy một màu đen, lúc hắn nhìn chằm chằm bạn rồi cười, bạn sẽ cảm giác như thể mình đã sa vào trong đôi mắt đen thẫm không thấy vực sâu.
Số 8 không tự chủ được cong lưng, cả người càng thêm suy sụp tinh thần, hắn ta nghe đối phương cười cười trầm giọng trả lời: "Không."
Giết chết bình dân chỉ có bình dân và sát thủ, nếu như "không" là nói thật, vậy thì số 10 nhất định là cảnh sát, nhưng nếu như "không" là lời nói dối thì hắn chắn chắn là bình dân.
Số 8 không buông tha bất cứ biểu tình vi diệu nào của số 10, nhưng hắn ta thực sự không phát hiện được bất kỳ kẽ hở nào của đối phương.
Trong lúc trả lời, ánh mắt và động tác đều cực kỳ tự nhiên, không có chút gì gọi là nói dối.
Số 8 còn muốn dựa vào môn học tâm lý da lông của hắn nhìn đối phương, để xem câu trả lời kia của hắn đến tột cùng là nói dối hay không, còn đối phương đã quay người hỏi người phụ nữ số 11:
"Lúc trước cô không vì 'đề nghị của số 7' mà phát sinh tranh chấp."
Câu mà Trường Hi hỏi lại giống như không phải là câu hỏi, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút ___
Mẹ nó! Vậy mà lại có phương pháp hỏi trực tiếp, thô bạo, đơn giản!!! Mấy câu hỏi bọn họ vừa hỏi là cái quỷ gì đây???
Số 11 quả thật có phát sinh tranh chấp với số 7, nếu như bây giờ ả phủ nhận điều này, vậy thì câu nói "Tôi là cảnh sát" là nói thật.
Người phụ nữ số 11 hiển nhiên không ngờ đối phương sẽ hỏi như vậy, một lát sau cô ta mới trả lời: "Không."
Cô ta đang nói dối.
Tất cả mọi người gần như khẳng định, câu đầu tiên mà cô ta nói là nói thật, cô ta đích thực là cảnh sát.
Cả khuôn mặt số 11 đỏ lên, cô ta hít sâu một hơi, xoay người nhìn số 12, cô ta bị dắt mũi bèn tỏa ra khí thế lấn người hỏi: "Cậu thích hút thuốc?"
Số 12 đã có chuẩn bị, hắn ta mở tay của mình ra, vô cùng thẳng thắn trả lời, "Đúng."
Như vậy, câu đầu tiên là nói dối, hắn ta không phải sát thủ.
Sau đó số 12 nhìn về phía số 1, hắn ta nói: "Bình thường ngươi hay nấu cơm cho mọi người?"
Mập mạp cũng thẳng thắng trả lời, "Đúng."
Cho nên câu đầu tiên là nói dối, hắn ta không phải cảnh sát.
Sau một hồi thẩm tra đưa ra câu trả lời, tin tức xác định gồm ___ số 11 là cảnh sát, số 1 không phải cảnh sát, số 12 không phải sát thủ.
Mà Tần Trà cũng đã có xác nhận cơ bản tất cả thân phận của mọi người.
Trường Hi là bình dân, số 8 là bình dân, số 11 là cảnh sát, còn cô là sát thủ.
Cũng cùng lúc đó, nhắc nhở mới xuất hiện
[ Phán xét cho nhau kết thúc ]
[ Tiếp theo đây mọi người sẽ thấy toàn bộ thẻ quyết định được công khai ]
[ Thẻ quyết định: ey. ]
[ Thẻ quyết định: gupv. ]
[ Thẻ quyết định: sudoku.jpg ]
[ Thẻ quyết định:
subfork
form1. cls
=" iqua"
size=20
blod=true
tab;" d:\play\game\"
tab;" c:\gay\"
endsub
subfork
end
endsub
subford
lor=rgb(0,0,255)
lor=rgb(255,0,0)
endsub
subform_
tab(. );" "
endsub]
Đây là cùng nhau công khai hai thẻ quyết định giữa hai tổ, thẻ quyết định cuối cùng quả thực làm người khác đau đầu.
Tần Trà lấy ra giấy bút, nắm chắc thời gian sao chép lại tin tức. Trong nháy mắt phản ứng, cô thấy thẻ quyết định ey kia cùng với thẻ quyết định số 8 trong tay mình giống nhau như đúc.
Số 8 thừa nhận tên mình là tên tiếng Anh, mà bên cạnh lò sưởi âm tường tìm được đạo cụ là một con búp bê đồ chơi, cho nên, tên của hắn hẳn là ___dolley.
[ Chỉ có trận doanh đồng nhất còn sống sót ở đây, trò chơi kết thúc ]
[ Trong quá trình chơi trò chơi ở vòng cuối cùng này, mọi người sẽ gặp lại người bạn đã khuất, mọi người có thể ẩn náu, nhưng tốt nhất vẫn không nên tổn thương bọn họ nha ]
Tần Trà chỉ kịp nhìn tới đoạn cuối cùng có số hiệu vb trên thẻ quyết định thì đã bị trò chơi chuyển tới hành lang, tiếp theo là tòa lâu đài an tĩnh chết chóc dường như đã được sửa chữa lại. Bọn họ đứng trên hành lang nào đó, có thể thấy phòng khách lầu một giá cắm nến hai bên trái phải, có một mũi tên thật lớn chỉ thị tân "đèn".
Không người nào dám rời đi, mãi cho đến khi vang lên tiếng "rắc rắc", dọa mọi người nhảy dựng lên.
"...Tiếng gì vậy?" Số 12 nín thở, thấp giọng hỏi. Sau đó hắn ta suy nghĩ một chút, có chút không xác định nói, "Hình như là..."
"Tiếng mở cửa."
Số 8 trả lời chắc mịch, sau đó hắn nhìn xung quanh, lại nói, "Chỗ này là lầu hai, đối diện là căn phòng số 02 và số 03 mà tổ B đã vào lúc trước, cách bên phải chúng ta hai cái phòng, là phòng số 04 và số 13 lúc trước tổ chúng ta đi vào."
Trong hành lang đèn đột nhiên "soạt" một cái chợt tắt, bóng tối dường như ẩn nấp bên cạnh họ, rõ ràng chưa có gì xảy ra nhưng tất cả mọi người không hiểu sao đã bắt đầu khẩn trương.
"Lúc trước nhắc nhở có nói "gặp lại người bạn đã khuất ___" Giọng nói của mập mạp bắt đầu run lên, "Chính là... tất cả các cửa đều mở sao?"
Dường như đáp lại giọng nói mập mạp, một tiếng khóc chói tai nỉ non xé rách yên tĩnh, toàn bộ đèn trong hành lang trong nháy mắt "Bụp" một tiếng.
Trái tim mọi người chợt co rút lại.
"Ta tới tìm mọi người cùng chơi nha ~~~" Thanh âm kia từ tiếng khóc nỉ non đột nhiên biến thành vui sướng, tiếng cười quỷ dị từng đợt từng đợt kích vào thần kinh mọi người, "Mọi người đừng chạy ~~ chờ ta tới tìm mọi người chơi đùa nha ~~~"
Đối diện trong bóng tối, dường như sợ hãi tiếng tí tách cùng âm thanh của một vật mềm bò trên mặt đất.
"Ta nhìn thấy mọi người rồi ~~~ ối ối ối ~~~ chơi với nhau đi ~~~"
Cả người phụ nữ số 11 trong nháy mắt dán chặt tường đi đến gần mọi người, ả căng thẳng lên tiếng hỏi: "Mẹ nó, tổ B mấy người đã chơi thành cái quỷ gì??"
Số 12 cũng không thể nào nghĩ tới cái trò chơi này lại điên đồ như vậy, gã ta bắt đầu lui lại thang lầu bên trái, một bên giải thích nhanh: "Là con của số 9."
Lúc này, mọi người điên cuồng dẫn ra hơi lạnh, Tần Trà vẫn còn đang nghiêm túc viết viết vẽ vẽ một chút ___
Đoạn ký hiệu vb cũng không khó, đây là cách viết chữ từ rất xa xưa, cô đã từng học sơ qua khoa học về trái đất, nên có thể nhìn ra tin tức mấu chốt nhất giữa hai cái tin tức là:
d:\play\game\
c:\gay\
Tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non như hình với bóng, bọn họ không thể nhờ ánh đèn trong phòng để nhìn, một cái đầu vô cùng to lớn của trẻ sơ sinh ló vào, kéo cái cuống rốn thật dài từ cửa phòng số 05 bò ra.
Đáng sợ hơn chính là, căn phòng phía bên phải bọn họ cũng bắt đầu truyền đến tiếng bước chân "lách cách, lạch cạch".
Mập mạp quyết định rất nhanh: "Lên lầu ba!"
Mọi người giật mình một cái, bắt đầu co giò chạy lên lầu trên, Tần Trà cũng vừa vặn viết xong, cấp tốc cất bút vở vào, lôi kéo tay Trường Hi chạy theo mọi người.
Số 12 hỏi mập mạp, "Tổ A của mấy người, phòng số 04 cùng số 13 xảy ra cái gì?"
"Phòng số 04 chặt đứt đầu số 13, phòng số 13 là số 7
Số 12:... Nghe xong cảm thấy cực kỳ hỏng bét! Trước đó còn ghét bỏ tổ B!
Chạy lên lầu ba, hành lang lầu ba cũng không có đèn. Thậm chí mỗi phòng còn đen thui, loại tối đen này làm cho người ta sợ hãi.
Số 11 có chút lưỡng lự: "Có khi nào bên trong có thứ không sạch sẽ không?"
Âm thanh "lạch cạch, lạch cạch" dưới lầu ngày càng rõ ràng, nó dường như mang theo tiết tấu kinh khủng quỷ dị nào đó, lúc nhanh lúc chậm, lúc nặng lúc nhẹ, từng chút từng chút như bùa đòi mạng, thẳng đến khi tiếng bước chân truyền tới cửa rõ ràng.
Bọn chúng bắt đầu lên lầu.
"Đánh cược một lần," Số 12 nhanh chóng nói, sau đó đi vào gian phòng phía trước, "Sáu người, phân ra một tổ hai người, tự mình ẩn trốn cho thật kỹ."
Lúc bọn họ nói nhảm, Tần Trà đã lôi kéo Trường Hi chạy vào sâu trong hành lang, đến gian phòng cuối cùng đẩy cửa đi thẳng vào.
Trò chơi không có khả năng không để cho mọi người có bất kỳ đường sống, phải có một chút hành động riêng thì mới sống sót được. Dù sao manh mối chính là "đưa tên lên đốt đèn", mà không phải là một đống quái vật tới chơi trò "ta chết ngươi sống".
Đây là một phòng thể dục, bên trong có chứa các dụng cụ thể hình, gian phòng không lớn, đi vào trong là một loạt ngăn tủ. Tần Trà dò xét một vòng, phát hiện bên trong không có vị trí gì tốt để ẩn thân.
Nhắc nhỡ lúc đó có nói là "có thể ẩn nấp", nhưng "tốt nhất không nên tổn thương", Tần Trà lôi kéo Trường Hi quyết định đổi một gian phòng khác, đúng lúc này ân thanh vui sướng của trẻ sơ sinh đột nhiên vang lên rõ ràng ___
"Ta tới tìm mọi người chơi nha, nha, nha ~~ ra ngoài cùng đùa giỡn với nhau nào ~~~"
Phòng này là phòng sát hành lang lầu ba nhất, hai bên trái phải đều có một thang lầu, lúc đó Tần Trà nghĩ có thang lầu để dễ đi lại nên mới chọn phòng này, thật không ngờ đứa bé mới sinh kia lại có thể nhanh chóng từ lầu hai lên đến lầu ba này.
Âm thanh tí tách của máu mỗi lúc một gần, thẳng đến khi hình như đứng ở gần cửa, da đầu Tần Trà bị kích thích đã có chút tê dại, Trường Hi đưa tay lôi kéo, trong nháy mắt khi cửa phòng bị mở ra, hắn kéo cô vào trong ngăn kéo bên cạnh, cũng cấp tốc đóng cửa tủ lại.
Tủ dành cho quần áo bị hai người chen vào, cũng không lớn, nhưng Trường Hi là một người đàn ông trưởng thành, Tần Trà phải hoàn toàn nằm úp sấp lên trên ngực hắn, một bên tai cô nghe tiếng tim đập của Trường Hi, một tai khác lại có thể nghe rõ âm thanh nhúc nhích lôi sền sệt trên nền nhà rất gần.
Nó đã vào trong.
Tần Trà theo bản năng nắm chặt áo trên ngực Trường Hi, Trường Hi cũng nhất thời hít một hơi lãnh khí. Tần Trà cũng không kịp suy nghĩ cẩn thận tại sao trong thời khắc mấu chốt này lại phát ra âm thanh, mà đứa trẻ sơ sinh kia đã bắt đầu phát ra tiếng "bịch bịch bịch" đến gần cửa tủ.
Tần Trà cảm thấy mỗi tiếng bước chân như vỗ vào lòng cô, cô đã chuẩn bị sẵn sàng vào thời khắc mấu chốt sẽ xông ra dụ đứa trẻ kia rời đi.
"ỐIi ối ối~ ra ngoài chơi đùa nào ~" Giọng nói của nó vừa ngây thơ vừa hưng phấn, nhưng lại cực kỳ chói tai, nó lấy tay chụp tới chỗ phát ra tiếng vang, "Mau ra đây! Mau ra đây! Chơi với nhau nào ~~"
Sau đó là tiếng âm thanh kéo cửa: "Ấy ấy ấy ~ không có ai, không có ai ~~"
Cánh cửa thứ nhất, cánh cửa thứ hai, Tần Trà trốn trong cánh cửa thứ ba khẩn trương, đầu bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, cô lắng nghe mỗi một âm thanh thật nhỏ, cho đến khi âm thanh nhúc nhích đó đứng trước cánh cửa của cô dừng lại.
Tần Trà đưa tay chạm cánh cửa kia, dự định trước tiên là hung hăng đẩy cửa đẩy đứa trẻ sơ sinh kia ra ngoài, lại đem nó dẫn đi.
Nhưng lúc này Trường Hi lại vươn tay, một tay nắm bên hông Tần Trà, hắn ở trong bóng tối hí mắt cười, cằm cọ vào đỉnh đầu mềm mại của cô, lực tay rất lớn.
Đứa trẻ kia chụp lấy cánh cửa, "Cùng chơi đùa với nhau nào ~"
Bị Trường Hi ôm chặt Tần Trà quả thực rất tuyệt vọng, ngay lúc đứa trẻ sơ sinh kia chuẩn bị mở cửa, một tiếng hét chói tai rõ to của phụ nữ vang lên, thoáng cái đem lực chú ý của đứa trẻ sơ sinh này toàn bộ dời đi.
"Có người chơi chung rồi ~ hô hô hô ~ tìm người chơi chung thôi ~~"
Tần Trà nghe thấy âm thanh của đứa trẻ sơ sinh kia đi xa mới thở dài một hơi, sau đó nhíu mày bảo: "Nghe như của số 11."
Ngay sau đó là khung thông báo nhắc nhở xuất hiện: