***
Editor : Mộc Thuần.
Beta: Peach One
( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad - OneDay1303 & Wordpress - One Day )
***
"Ở chỗ này, ta có một quy tắc."
Tần Trà ngồi trên ghế da, tóc dài màu bạc mất trật tự tản ra xung quanh làn váy đen tuyền, cô hơi giương mắt.
Nếu quyết định nuôi Trường Hi, nhất định phải giảm thiểu những sự cố có khả năng xảy ra ___
Thứ nhất - Cô nhất định sẽ nuôi hắn đến "Căn Chính Miêu Hồng"! Thánh mẫu cũng không sao hết!! Đứa nhỏ này cần hào quang thánh mẫu cứu vớt một chút tam quan nghiền nát của hắn!!
*căn chính miêu hồng:có nghĩa là những người có nguồn gốc gia đình tốt, là một câu nói trong cuộc Cách mạng Văn hóa.
Thứ hai - Nhất định phải giữ một khoảng cách!
Trường Hi tắm rửa xong thay bộ trường sam màu trắng, quần đen có chút dài chạm đất, an tĩnh đứng trước mặt cô, hắn cái gì cũng không làm chỉ dùng ánh mắt đen láy không chớp mắt nhìn Tần Trà.
"Cách ta xa ít nhất năm thước."
Trường Hi thoáng mở to hai mắt, Tần Trà vẫn như trước không nhanh không chậm nói tiếp, "Không nên hút tử khí, phải tự khống chế mình."
"Lúc ngươi còn có ta, lúc không có mặt ta, ngươi tìm ai để thỏa mãn tử khí cho ngươi hả?"
"Ta có thể nói cho ngươi biết, một là hút các loại sinh vật hắc ám sau đó tự mình cùng nó đồng hóa, hai là giết ngươi hoặc là giết chết vong linh."
Tần Trà nhìn hắn thật sâu, đôi mắt nhợt nhạt có ý tứ cảnh cáo nghiêm nghị, "Vô luận ngươi dùng cách nào, nếu bị ta phát hiện, ta sẽ giết chết ngươi."
___ Cho nên tiểu tử ngươi có phải rất sợ hay không! Ngươi tốt nhất nên sợ hãi đi! Căn chính miêu hồng chính là như vậy đấy! Moa hô hô hô!
Gương mặt Tần Trà thập phần thanh tú, nhưng bởi vì từ đầu đến cuối đều là thần sắc thanh lãnh mà có vẻ phá lệ trong trẻo lạnh lùng, cô nhìn đôi mắt như mực của thiếu niên, nói tiếp, "Ngươi không thể biết tội ác mà vẫn đắm chìm trong nó."
Sau đó cô khẽ giãn mặt ra, giọng nói cũng có chút mềm nhẹ hơn:
"Ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ, ngươi là Sứ Đồ Quang Minh, Quang Minh lỗi lạc được sinh ra."
___ Cầu ngươi bị ta tẩy não!
Con ngươi đen kịt của thiếu niên có chút giật mình, bên trong chỉ có bóng cô lạnh lùng lại vừa ôn đạm, hắn cầm cây bút trong tay, hồi lâu cũng không động.
Tần Trà nhíu mày, "Nghe rõ chứ?"
Hắn cố sức cầm lấy cây bút trong tay đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bạch, một lát sau hắn mới xiêu xiêu vẹo vẹo rạch một khoảng viết: Giáo mẫu, ta có thể trở thành vong linh không?
Mày Tần Trà nhăn chặt lại.
Dựa theo quy tắc thu dưỡng ở đây, Trường Hi đích thực gọi cô là giáo mẫu, nhưng...
"Giáo phụ, gọi giáo phụ" Tần Trà mặt không đổi sắc nói: "Không thể, người còn sống làm vong linh làm gì."
Tần Trà dừng một chút, bình tĩnh tiếp thêm một câu, "Nếu có một ngày, vì một số chuyện ngươi lấy sinh mệnh hiến tế để trở thành vong linh, ta sẽ rất thất vọng về mình."
Cô khó có được ôn hòa nhìn đứa nhỏ trước mắt.
"An Tạp, ta mong muốn ngươi vĩnh viễn bình an vui vẻ."
___ Chỉ cần ngươi bình an ta mới có thể nghỉ phép cho thật tốt, thân ái!
Cây bút trong tay Trường Hi "lạch cạch" rơi xuống đất, khuôn mặt hắn cứng đờ nhưng trong ánh mắt vẫn đang nỗ lực che lấp giãy giụa vô cùng rõ ràng.
Tần Trà lấy cuốn sách trên bàn nhỏ cạnh ghế, cô đứng dậy, nói câu cuối cùng:
"Ta ở lầu ba, lầu một và lầu hai ngươi được tự do hoạt động."
Vài ngày sau đấy, hắn cũng không gặp lại giáo mẫu lần nào nữa.
Lầu ba là khu vực cô ở, một lầu kia vĩnh viễn chìm trong bóng tối, không có âm thanh, không có hình ảnh, giống như là nơi chia cắt thế giới hai người.
Trường Hi có đôi khi đứng giữa phòng khách, ngẩng đầu nhìn lầu ba không chớp mắt.
Thật là muốn cùng cô nói chuyện lần nữa, hoặc là liếc nhìn cô một cái cũng được, đã rất lâu không ai nói chuyện cùng hắn.
Hắn ôm đầu ngồi trên ghế, nghiêng đầu, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm lầu ba, từ sớm ngồi đến khuya, lại từ khuya ngồi đến sáng sớm. Sau đó hắn liền không ngừng nhớ tới nhiệt độ cơ thể lạnh ngắt của cô, mùi hương nồng đậm khi ôm hắn, sẽ làm hắn không nhịn được mà muốn vĩnh viễn dính lên người cô.
Mắt của hắn bỗng nhiên sâu và đen, hắn khẽ nhếch miệng, thâm túy phun ra vài từ không thể nghe thấy:
"Muốn thấy ngài."
Bóng tối giống như thủy triều lui đi, ngọn đèn mờ nhạt lung lay lắc lư thắp sáng hành lang lầu ba, một mảnh đen như nước mực dễ chịu nhuộm nắng ra, tóc dài màu bạc của người nọ lại ngồi dựa sát vào lan can, làn váy dài màu đen trên không trung hơi lay động, khuôn mặt sáng tối dưới ánh đèn của cô mang một vẻ đẹp rất khác biệt.
Cô đang nhìn hắn.
Trường Hi hơi cứng đờ nghiêng đầu, sau đó không gì sánh kịp vui sướng tận lực bồi tiếp, hắn len lén mím môi, khắc chế ánh mắt mình không kìm chế được nhìn lên lầu ba.
Hắn nhạy bén phát hiện cánh môi cô giật giật, hắn đem cầm chôn trong đầu gối mình, sau đó len lén động môi, thấp giọng nói:
"Ta nghe lời ngài."
"Ba ngày không ăn cơm", Tần Trà không hề hay biết, mặt không đổi sắc nhìn đứa nhỏ cuộn mình trong phòng khách, "Không ăn cơm, không cao, khó trách lùn như vậy."
Trường Hi:...
Hắn bắt đầu chăm chú ăn uống, vô vô cùng thích ngồi trên lan can, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn ở trong phòng khách bận việc.
Hắn từ thư phòng lấy sách ra xem, cô cũng sẽ ở phía trên cầm sách, thỉnh thoảng nhìn hắn, cô không thể nào nói chuyện, nhưng suốt ngày cũng không có chuyện gì làm khác. Phần lớn thời gian đều ngồi ở trên lan can mặt vô biểu tình, nhưng vẫn thập phần kiên nhẫn nhìn hắn chăm chú.
Toàn tâm toàn ý nhìn chăm chú vào hắn.
Nội tâm thiếu niên tràn đầy bí ẩn vui sướng cùng thỏa mãn, ngài ở cùng với hắn, làm gì cũng không sao cả.
Hơn nữa hắn cảm thấy giáo mẫu rất đáng yêu, cô có đôi khi nhìn mình, sau đó gương mặt lại dán lên lan can, sắc mặt trời sinh không thể yêu nói:
"Thật là muốn tìm người nói chuyện, thật là muốn trêu chọc tiểu quỷ, muốn nói chuyện."
___ Đúng vậy, ngài mau xuống đây nhanh đi, ta cũng rất muốn nghe ngài nói chuyện với ta.
"Thật buồn bực..."
___ Làm sao bây giờ, thế giới này chỉ có ta với ngài mới là hoàn mỹ nhất.
Thẳng đến khi cuối tháng ba, cô cuối cùng từ trên lầu ba đi xuống.
Trường Hi lén đưa mắt liếc cô đang đi xuống, trong nháy mắt liền đem sách trong tay siết rất chặt, hắn cố gắng đứng thẳng lưng nhưng không được. Sau đó hắn nhìn chằm chằm cuốn sách, lỗ tai lén lút nghe động tĩnh trên lầu.
"Qua đây."
Rõ ràng thanh âm này vừa mới qua tai, thanh âm này có chút xa lạ lại tựa hồ như vô cùng quen thuộc.
Mắt Trường Hi sáng lên trong nháy mắt, "lạch cạch" một tiếng đi chân trần nhảy trên mặt đất, phát hiện động tác của mình quá vội vã. Sau khi xuống đất hắn dừng một chút, từng bước một đi tới, thần sắc rất ổn trọng, nhưng tốc độ cũng rất nhanh, trong cự ly cách Tần Trà năm thước liền khôn khéo khắc chế ngừng lại.
Sau đó hắn nghe cô nói, "Ta dạy ma pháp cho ngươi."
Trước khi cô trở thành vong linh, đã là một vị thánh ma pháp sư được vạn người chú mục sùng bái.
Cô đi vòng qua phòng sách, vào nơi sâu phòng khách tìm kiếm sách ma pháp cơ sở, Trường Hi ở sau lưng cô cách cự ly không gần không xa.
Hắn ở sau lưng cô, chuyên chú nhìn bóng lưng cô khom thành một đường cong xinh đẹp, đầu khẽ nâng, lộ ra một đoạn cổ trắng tuyết, bên người váy dài màu đen phác ra đường cong thân thể tuyệt đẹp, tóc dài màu bạc rũ xuống chồng chất trên tấm ván gỗ sẫm màu, giống như là một đại sư tinh tế phác họa bức tranh, mỗi một bút di chuyển đều đẹp kinh người.
Trường Hi không hiểu loại thẩm mỹ thần bí sâu thẳm này cùng những người khác có cái gì bất đồng, hắn dùng vẻ mặt ngây thơ mà si mê, một mực nhìn người kéo hắn ra từ trong địa ngục.
Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới lần lấy tay đo nhiệt độ cơ thể cô, tư thái nhỏ bé yếu ớt phảng phất như bị mình khống chế trong lòng bàn tay.
Tần Trà vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trường Hi yếu ớt đứng sau lưng mình, ánh mắt kia có chút mờ mịt, nhưng không hiểu sao lại có mùi phạm tội sâu sắc, cô hơi sợ rồi đó.
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
"Ngươi cứ xem trước mấy quyển sách này, không biết thì hỏi ta", Tần Trà dừng một chút, bổ sung thêm, "Một tuần ta chỉ xuống dưới một lần."
Tối đó, hắn trở lại gian phòng lầu hai, vẽ một bức tranh.
Nữ nhân tóc dài màu bạc khom người, xinh đẹp khiến hắn mê luyến đường cong này.
Sau đó hắn viết lên trên bức tranh hai chữ nho nhỏ: Giáo mẫu.
Năm mười ba tuổi, giáo mẫu nói với hắn, "Ta đã liên lạc Ai Duy."
Tần Trà quan sát một năm, cảm thấy gà rán Trường Hi tự ràng buộc mình thành một gà rán ngoan ngoãn, mầm non hết sức tốt, tự biết cứ ở trong này cũng không phải biện pháp tốt.
Hắn đối với cô mà nói chỉ là một nhiệm vụ, nhưng đối với Trường Hi mà nói, hắn đang sống sờ sờ ở đây còn đang sinh tồn trong thế giới này.
Thời gian đồng sự hoàn thành nhiệm vụ xa không với tới, cô không có khả năng khóa Trường Hi ở chỗ này một năm, năm năm, mười năm, thậm chí lâu hơn.
... Kỳ thực chủ yếu là do có một ngày Trường Hi cầm một quyển sách đặc biệt vô liêm sỉ đến hỏi cô trong này có ý nghĩa gì ...
Cô: ... Sao ở đây lại có loại sách này!!!
Trường Hi còn rất khờ dại hỏi tiếp: "Giáo phụ, ta có thể thử một chút không? Có vẻ như rất thoải mái."
Cô: ... Ha ha... KHÔNG...
Cuối cùng cô đem quyển sách đó đốt luôn, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hoàng.
Điều này cũng làm cho Tần Trà ý thức được, có một số thứ cô không có biện pháp dạy, cũng không phải do cô không thể dạy. Hắn phải có bạn bè, phải hiểu biết nhiều hơn, thế giới càng hoàn chỉnh hơn.
"Ngươi đến học viện đi", Tần Trà đứng trước mặt hắn, lẳng lặng nói: "Ngày mai bắt đầu theo các bạn nhỏ học cùng nhau."
Trường Hi mới vừa cầm bao chồi hoa nhỏ cùng hành gần đấy, trợ giúp hoa sen nở rộ trong đêm, mắt chớp chớp nhìn Tần Trà cầu khích lệ.
Lực khống chế của hắn quả thực rất tốt, để có thể đến gần Tần Trà, cho dù hắn đè nén nỗi đau thế nào đi chăng nữa, cũng không bao giờ hút bất luận một chút tử khí nào trên người Tần Trà.
Tần Trà sờ sờ đầu hắn, vô cùng thuận tay mà thuần thục khen ngợi ông ta, "Nhìn đẹp lắm, cảm tạ An Tạp."
"Nhưng ngươi vẫn phải đến trường."
Trường Hi lắc đầu đi về phía trước một bước, ôm lấy hông Tần Trà cọ cọ, ngẩng đầu, dùng ánh mắt đen kịt nhìn Tần Trà, có chút thương cảm.
Tần Trà thờ ơ nói: "Ngày nghỉ ngươi có thể trở về nhà."
Trường Hi ân cần nhón chân lên, lấy hoa trong tay ghim lên búi tóc Tần Trà, sau đó ôm cô không buông tay.
"Lấy lòng hay làm nũng đều không có tác dụng."
Tần Trà đẩy Trường Hi ra, toàn bộ phòng khách bày đầy hoa, đều là Trường Hi ở vùng u ám gần hái xuống, hắn chung quy cho là mình sẽ thích.
Mắt thấy Trường Hi kiềm chế đến mức trán nhẵn nhụi bắt đầu xuất mồ hôi, cô lui về phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách, "Ngày mai viện trưởng Ai Duy sẽ đến đón ngươi."
Trường Hi cực kỳ không vui, cả ngày đều u ám nhìn Tần Trà chằm chằm.
Ngày hôm sau lúc Trường Hi bị Ai Duy tiếp nhận, Tần Trà cố ý hỏi một câu, "Ngày nghỉ định kỳ là lúc nào?"
"Còn một năm nữa." Ai Duy nhìn Tần Trà, thần sắc có chút ngoài ý muốn, lập tức đổi giọng, "Cũng có thể nữa năm trở về một lần."
Cô rũ mắt nhìn thiếu niên đã cao đến bả vai mình, sau đó tạm biệt, tránh đi vẻ mặt cầu khẩn tha thiết của hắn, sau đí lại nói với Ai Duy, "Không cần, giống những người khác đều được."
Trường Hi cả người suy sụp hạ vai, Tần Trà nhìn bộ dáng đặc biệt không tình nguyện của hắn, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Cô ma xui quỷ khiến đáp ứng hắn:
"Ngươi nghỉ thì cứ về, ta vẫn ở đây chờ ngươi."
Thiếu niên thoáng cái cười cong mắt.
Buổi tối đến học viện kia, hắn mười hai tuổi vẽ thêm một bức tranh, viết vài dòng:
___ Ta muốn thấy ngài, dù cho hai mắt có bị móc vẫn tham lam nhìn ngài.
___ Ta muốn nghe giọng ngài, cho dù cắt đi hai lỗ tai vẫn sẽ không quên đi giọng nói của ngài.