Nữ Chủ Tỏ Vẻ Nàng Không Phục

- Thế giới 3 (11): Bất Tử Điện????


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


***


Editor : Mộc Thuần.


Beta: Peach One


( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad - OneDay1303 & Wordpress - One Day )


***


"Chờ đã."


Tần Trà dừng lại cách nơi đóng quân doanh hơn năm thước, trong rừng rất âm u, ánh sáng bên ngoài không thể tiến vào trong này chút nào, mà mái tóc màu bạc vừa dài đến thắt lưng cô dường như có ánh sáng nhạt nhòa nhuộm lên, tuyệt sắc sạch sẽ thuần khiết.


"Không đúng lắm", giọng nói luôn luôn trong trẻo trầm tĩnh, Mia theo bản năng dừng bước, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tần Trà, "Đừng đi về phía trước."


An Cách Liệt nhìn nơi đóng quân phía trước.


Hộ lính đánh thuê Thần Uy bên trong có mười mấy người, Hoa Tường Vi có bảy tám người, hội lính đánh thuê bọn Trà tử chỉ còn lại đội trường Ngân Du cùng Người lùn Huy Cách, gần ba mươi người nắm chặt vũ khí không nhúc nhích, bọn họ hoặc đứng hoặc ngồi nhưng đều không ngoại lệ, lưng khẩn trương căng chặt, bàn tay nắm vũ khí nổi gân xanh lên, dường như khẩn trương mà tùy thời có thể xuất tiễn, cho dù cách xa bốn năm thước, tất cả mọi người đều cảm nhận được một vòng đại chiến tựa hồ hết sức căng thẳng kinh khủng yên tĩnh.


"Xem ra tất cả mọi người", An Cách Liệt đi về phía trước vài bước ngăn trở Tần Trà cùng Mia, thấp giọng nhắc nhở, "Trà tử, Mia, các ngươi cẩn thận một chút."


Trường Hi nhanh chóng nắm lấy lòng bàn tay Tần Trà, không hề có độ ấm mà liếc mắt qua cái người to lớn bên cạnh Tần Trà, sau đó hắn lôi kéo Tần Trà, một tay từ xương vai xanh ôm lại hai bên vai cô, động tác chiếm hữu mười phần mà tràn ngập cảnh giác.


An Cách Liệt nhìn thấy hừ lạnh một tiếng, "Bại hoại."


Tần Trà nghe xong có chút mất hứng, bên vực người mình mà nói, "Ta không cảm thấy vậy, hắn vẫn là một đứa nhỏ ngoan."


Trường Hi lập tức thân mật cọ lên cái cổ Tần Trà hôn một cái, híp mắt cười, ngay cả giọng nói cũng rất hợp lòng người, "Vâng, ta là đứa trẻ ngoan của ngài."


An Cách Liệt ở một bên đã muốn hỏi! Trường Hi ngươi mất liêm sỉ rồi sao?!


Mia rốt cuộc cũng cảm nhận được bầu không khí xung quanh ba người có gì đó kỳ quái, nhưng sự chú ý của cô ta vẫn đặt trên thân những người trong doanh địa nhiều hơn.


"Bọn họ vì sao lại bất động?" Mia tuổi còn trẻ, mới vào hôi lính đánh thuê chưa bao lâu, rất nhiều thứ còn chưa biết, "Lúc trước đội trưởng kêu ta đi mau, nói bên sâu bên trong có thứ gì đó chạy ra, ta còn tưởng rằng rất nghiên trọng nên mới vội vội vàng vàng mà chạy tới tìm mọi người."


An Cách Liệt đáp lại: "Quả thực rất nghiêm trọng."


"Nhưng mà sao mọi người lại yên tĩnh như vậy?" Mia thăm dò một chút, vừa vặn nhìn thấy tròng mắt Huy cách xoay vòng vo, nhìn qua bọn họ, Mia vui vẻ kéo ống tay áo Tần Trà nói, "Huy cách đang nhìn chúng ta kìa! Không có việc gì đâu, chúng ta đi tới đi?"


Mia mới đi về phía trước một bước, An Cách Liệt đã kéo cô ta trở về.


"Làm bậy cái gì vậy hả?", thú nhân cường tráng lôi kéo cánh tay tinh linh tựa như nắm lấy một cây gậy, dường như chỉ cần hơi dùng lực một chút là có thể bẻ gãy nát bấy cánh tay nhỏ của đối phương, "Ngươi cũng muốn bị nhốt lại sao?"


Nữ tinh linh từ trước đến nay thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, không ít thú nhân cường đại sẽ đem tiểu tinh linh yếu ớt nhỏ bé nuôi như sủng vật, Mia có chút không được tự nhiên mà giãy dụa, mới nhỏ giọng hỏi: "cái gì mà nhốt lại?"


Ánh mắt Tần Trà lại nhìn vào bên trong quân doanh, vì tính chế của thân thể vong linh, cô sử dụng pháp thuật sẽ hướng về ma pháp hắc ám nhiều hơn, vì tránh cho tổn thương không cần thiết, cô từ trước tới nay ít khi dùng lực lượng của chính mình.


Nhưng đối với sinh vật hắc ám, cô quả thật vô cùng mẫn cảm, đồng thời cũng vô cùng hiểu rõ.


"Bọn họ bị Thực Thi nhốt lại", Tần Trà nhẹ giọng nói, "Cho nên bọn họ không dám cử động."


Thực Thi là một loại thực vật, nó thích lấy thịt người trở thành thổ nhưỡng, nó không thể di động, thường thúc đẩy "Thổ nhưỡng" của mình tìm kiếm con mồi mới, sau đó nhốt lại.


Người bị nhốt sẽ nghĩ đến biện pháp đầu tiên chạy trốn là bất động, vừa động sẽ bị Thực Thi cảm thấy con mồi của mình muốn chạy trốn, nó sẽ nhanh chóng giải quyết hết tất cả con mồi nó có.


Nghe hai chữ "Thực Thi", Mia nhất thời hít một hơi lạnh.


Sinh vật hắc ám theo thứ tự trong bài là: Tử Mị, Thực Thi và Ma Nhân; có vài người nghiên cứu suốt đời cũng không chạm thấy bất luận một loại nào, mấy năm trước ở trong quảng trường đột nhiên xuất hiện Ma Nhân bạo động đúng là hiếm thấy, nhưng lúc đó bị vây bởi vong linh pháp sư Tần thời kỳ toàn thịnh một chiêu miểu sát, cho nên cũng không nhấc lên sóng gió gì.


Nhưng pháp sư vong linh chỉ có một, chỉ duy nhất một người đã bỏ mình do ma pháp sư Ai Duy tự bạo.


Đối với người thường mà nói, vừa gặp ba sinh vật này tức là tử thần lấy mạng, Mia căn bản không có cách nào tưởng tượng được mình sẽ có một ngày gặp phải cảnh tượng này.


Bây giờ đột nhiên động vào Thực Thi hạng hai này, trong nháy mắt Mia muốn khóc: "Chị Trà Tử, chị đừng làm em sợ?"


Tiểu tinh linh Mia về phương diện bắn cung rất có thiên phú, chỉ là lá gan quá nhỏ, tuổi lại không lớn, An Cách Liệt nghe trong lời nói tiểu tinh linh có nức nở nghẹn ngào, hắn cho rằng làm lính đánh thuê mà còn khóc sướt mướt có chút bực bội: "Khóc cái gì? Nó cũng không có ăn ngươi!"


"Ngươi không cần tiến vào vòng" Tần Trà vẫn bình tĩnh như trước, "Thực Thi ăn xong đồ ăn nó nhốt rồi mới có thể khuếch đại phạm vi công kích, chỉ cần ở ngoài phạm vi công kích của nó, chính là an toàn."


Tần Trà vừa dứt lời, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vòng xoáy màu đen, vừa mới bắt đầu bất quá chỉ cần mắt thường có thể nhìn thấy kích cỡ, trong nháy mắt gió nổi lên lại nhanh chóng lớn mạnh, quay xung quanh rồi xuất hiện một hắc động to lớn.


Mia mới vừa an tâm lại bị tình huống bất thình lình này làm hoảng sợ hơn, cô ta hét lên lui lại vài bước, có chút luống cuống mà la to, "Đây là thứ gì vậy?"


Biểu tình của An Cách Liệt lúc này cũng tương đối nghiêm túc, "Bước Nhảy Không Gian ___ có người đưa sinh vật viễn xứ dời tới chỗ này."


"Soạt ___"


Một đoàn lính đánh thuê bị thương mệt mỏi từ trong vòng xoáy màu đen đập xuống, kèm theo đó là các loại ma vật muôn hình vạn trạng, bọn chúng thậm chí còn duy trì động tác chém giết lẫn nhau, đầu một đám đập xuống dưới đất.


Cùng lúc đí, Thực Thi đang nhốt người cũng vì biến cố bất thình lình này khẽ kêu một tiếng, tất cả im lặng trong nháy mắt bị đánh tan.


Người phát ra âm thanh kia trong chớp mắt vành mắt nứt toác chảy máu, da như tro tàn khô quắc, giống như cái xác không hồn bị hút khô, ngay lúc bắt gặp đôi mắt trắng dã của nó, Ngân Du chợt quát: "Rút lui, rút lui, rút lui!!!"


Tất cả rối loạn.


"Mẹ nó đây là nơi nào? Đã xảy ra chuyện gì?"


Các hội lính đánh thuê bị đưa đến đây hùng hùng hổ hổ hét, trên người bọn họ đều là vết thương, trên vai đều là một sao hoàng kim, thậm chí có người trên vai có ba sao hoàng kim, đây đều là cường giả trong bảng xếp hạng ở rừng Mordo.


"Mụ nội nó", bọn họ nhìn thấy hoàn cảnh những người xung quanh liền mắng chửi, "Còn tưởng rằng có viện thủ, kết quả lại là một đám lính hỗn tạp."


Đám người Tần Trà không có sao nào, đối với hội lính đánh thuê cấp cao bọn họ mà nói quả thật là một đám lính hỗn tạp.


Trong doanh trại từng người từng người chết đi, những người còn sống liều mạng chạy ra, kết quả vừa bước ra khỏi vòng vây liền phát hiện Thực Thi đem tất cả mọi người ở đây bỏ vào nhốt lại.


Tất cả mọi người ở đây đều là thức ăn của nó.


"Đm! Một con Thực Thi!" Bên kia có người mắng, "Mãi không dứt!"


Bọn họ từ chỗ sâu trong rưng Mordo rút lui đến đây đã giết điên rồi, chỉ vừa tới đây trong chốc lát, toàn bộ lại đứng lên tiếp tục chém giết, máu thịt văng tứ tung, các loại ma pháp hoa mỹ hòa lẫn vào nhau chợt hiện lên rừng Mordo âm trầm, cos đôi khi đã không phân biệt được mà công kích.


Huy Cách cùng Ngân Du lúc này đã rút lui về hướng Tần Trà, Huy Cách "chậc" một tiếng hướng về phía Tần Trà kêu lên, "Chạy nhanh một chút, nhanh lên!"


Mia lần đầu tiên thấy trực diện máu me đầm đìa, hình ảnh tàn nhẫn như vậy, cô ta nhất thời mặt cắt không còn giọt máu, cứ ngây ngô đứng tại chỗ, An Cách Liệt tung người giữa không trung biến thành hùng sư, há mồm ngậm lấy Mia đang điêu đứng ném lên trên lưng.


"Cmn, ngươi còn ngây ngô cái gì hả?!"


An Cách Liệt dùng móng vuốt ngăn trở lợi trảo ma nhân tập kích tới, không ham chiến nghiêng người nhảy tới chỗ Tần Trà, Mia thiếu chút nữa bất ổn té xuống.


Tần Trà kiềm chế chính mình phát ra đại chiêu, dù sao tử khí quá mỏng manh, trước đó bởi vì Ai Duy tự bạo mà tổn thương nặng nề, tử khí của cô lúc nào cũng ngưng dậy không được, đến một hạn độ nhất định sẽ lập tức tan đi, cô phải khống chế tử khí chính mình phát ra ___ nếu không cẩn thận là cô phải bỏ chạy.


Chỉ là ngột ngạt khi bị Trường Hi bảo hộ ở phía sau, Tần Trà biểu thị mình vô cùng, vô cùng khó chịu.


Sau đó thấy An Cách Liệt cõng Mia sang đây, sau đó lộ ra móng vuốt muốn đi qua, Tần lại cảm thấy đau đầu với thú nhân cố chấp không lúc nào không chọc gậy bánh xe này.


Chọc gậy bánh xe sẽ bị đánh, sư tử ngốc à.


An Cách Liệt vươn móng vuốt bị kiếm của Trường Hi ngăn cản, kịch liệt đập vào nhau, Tần Trà có thể thấy khoảnh khắc móng cùng kiếm chạm vào nhau tạo ra hoa lửa, ngay sau đó Ma Nhân mặt người thân gấu cũng nhào tới bọn họ.


Trường Hi không kịp quay kiếm lại, Tần Trà đang định che chở đã nhìn thấy Trường Hi ở bên trái trong

giây lát kéo ra một ma pháp đồ to lớn màu đen, đường cong âm u họa ra một con rồng hung ác lạnh lẽo quét nhìn, Tần Trà trong nháy mắt vừa nhìn thấy ánh mắt này liền giống như bị một chậu nước lạnh dội thấu tim.


Mà Ma Nhân mặt người thân gấu kia chống lại đôi mắt rồng kia liền chia năm xẻ bảy, thân thể như pháo hoa nổ bùng ra, máu tươi đặc sệt che kín trời.


Tiếng động lớn kéo tất cả mọi người kìm lòng không được mà nhìn thoáng qua Trường Hi.


Trường Hi dẫn theo kiếm, mũi kiếm ngăn lại mảng máu tươi chảy trên mặt đất, y phục kỵ sĩ màu xanh thẫm sớm đã bị máu nhuộm dần, hắn hạ mắt, giống như ác ma địa ngục đẫm máu, môi mỏng khiêu khích giễu cọt lại biến thành độ cong gian trá xảo quyệt:


"Ai cho phép ngươi chạm vào cô ấy?"


An Cách Liệt từ bản năng cảm thấy run rẩy, nhưng thiên tính kiêu căng tự đại khiến hắn ta không muốn sống mà chửi ầm lên, "Mẹ nó! Lão tử thích thế đấy!"


Thanh âm kia mang theo công kích rít gào của hùng sư, trong lúc tiếng chém giết ồn ào không thôi vẫn nghe được vang vang cao vút vô cùng rõ ràng, hội lính đánh thuê Thần uy nội tâm gào thét: Lão đại ngươi muốn theo đuổi giống cái người ta cũng không thể đổi thời gian saoooo, anh em của người sắp treo rồi nàyyyyy!


Các hội lính đánh thuê khác: Quả nhiên là từ nơi nhỏ đi ra, rác rưởi không có chút ý thức chiến đấu.


Lực chú ý của Tần Trà đều nằm trên Trường Hi cùng An Cách Liệt đang giằng co, trên thực tế chỉ trong nháy mắt, cô đột nhiên bị người nào đó lôi kéo áo choàng ở phía sau, lại bị hung hăng đẩy ra phía trước, trong chớp nhoáng Tần Trà cấp tốc phản ứng, có người lôi cô làm bia đỡ đạn.


Cô đưa mắt nhìn qua chỉ nhìn thấy đối phương là một pháp sư cao gầy xinh đẹp.


"Trà Tử!"


"Chị Trà Tử!"


"Giáo mẫu ___"


Ma Nhân công kích trong gang tấc, trong lúc sinh tử, Tần Trà không kìm nén nữa, cô cơ hồ trong nháy mắt đem tử khí mình đè nén bạo tạc ra ngoài, khí màu đen nồng nặc từ ngón tay mảnh khanh chồng lên nhau sau đó phun ra ngoài hóa thanh mũi tên nhọn, phút chốc xuyên qua trái tim Ma Nhân.


Tử khí mênh mông cuồn cuộn dày đặc tựa như không gì phá nổi, ngoại trừ vị vong linh pháp sư Tần đã ngã mình, bọn họ không nghĩ ra người nào khác.


Mà cùng lúc đó, kiếm kỵ sĩ sắc bén bị thiếu niên ném trên không trung tựa như cầu vồng xuyên qua bụng Ma Nhân nhưng không có thế ngừng lại, trường kiếm mang theo Ma Nhân bay thẳng vào cái cây cao vót trong rừng Mordo, trong nháy mắt bạo phát tựa hồ tập trung lên mũi kiếm sắc bén, thân cây cứng rắn như sắt dường như bị một lực lượng đáng sợ nào đó thôn phệ, bột phấn nâu đen nổ tung, cuống phong gào thét bay qua, căn bản chỉ trong chớp mắt, hơn phân nửa phía trên Ma nhân đều hóa thành hư vô.


Tất cả mọi người sợ ngây người, ngay cả tiếng kinh hô cũng tắc trong cổ họng vì khiếp sợ.


Kỵ sĩ anh tuấn trong nháy mắt khi Tần Trà rơi xuống ôm cô đã ngất xỉu vào lòng, mặt mày hắn âm lệ đến cực điểm, dùng ánh mắt chết người nhìn qua pháp sư dùng Tần Trà làm bia đỡ đạn.


"Không nghe thấy, không được đụng cô ấy sao?"


Giọng nói của kỵ sĩ kia như máy móc, lạnh lùng, không có chút tình cảm nào, nữ pháp sư đối diện ánh mắt đó của hắn cả người nhất thời mềm nhũn tại chỗ, Trường Hi ôm nữ nhân tóc trắng vào lòng đi về phía trước, cô ta tựa như bị siết chặt cổ, ngay cả hít thở cũng vô cùng gian nan.


"


Cô ta tình nguyện lúc đó bị Ma Nhân ăn tươi cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông đáng sợ này chút nào.


Trường Hi dừng trước mặt nữ pháp sư, hắn trước tiên hôn lên khóe miệng Tần Trà, dùng giọng nói ôn nhu bất đồng dụ dỗ nữ nhân ngủ mê mang, "Giáo mẫu, ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương ngài."


"Chuyện bảo vệ người, để ta làm là được rồi, nếu như ta làm không tốt", hắn vẫn duy trì dáng cười hoàn mỹ, "Ta phải nghiêm phạt chính mình."


"Đem xương cốt nghiền nát."


Giọng cười của hắn gần như tàn nhẫn, cơ hồ là khi hắn vừa dứt lời, trong nháy mắt nữ pháp sư bật lên, tiếng kêu thảm thiết cực kỳ chói tai, kinh khủng, tê tâm liệt phế, mọi người trơ mắt nhìn từng miếng thịt của cô ta từng mảng từng mảng rơi xuống đất, hoàn toàn không còn xương cốt.


"Xé từng mảng thịt thối ra."


Mỗi từ mỗi câu hắn nói có cường điệu kỳ quái, ưu nhã, trầm thấp, nỉ non với người trong ngực cứ như làm thơ vậy, ôn như đa tình.


Nữ pháp sư ở một bên da thịt từng chút hư thối, sau đó bị một lực lượng vô hình xé rách, một khối thịt lớn, một khối thịt lớn bong ra.


So với bất kỳ ma vật nào gào thét, tiếng kêu của cô ta thảm thiết càng làm cho người ta sợ hãi hơn, mọi người đứng cứng đờ tại chỗ không dám đi chuyển chút nào.


"Trái tim để cho cô bị xẻ ra."


Tay nữ pháp sư tự đào vào tim của mình, cô ta đã không còn la hét nữa, viền mắt đã xám lại, đầu ngón tay trắng bệch nắm lấy trái tim đang đập, cô ta giống như cái xác không hồn, đem trái tim nguyên lành bỏ vào trong miệng của mình.


"Đủ rồi ___"


Người Lùn thấp bé Huy Cách đi tới, dùng chân đá văng trái tim nữ pháp sư bên mép, khuôn mặt luôn luôn có chút vô lại nay phi thường nghiêm túc.


"Trường Hi, ngươi đủ rồi."


Hắn ta trầm giọng nói, sau đó thân hình đột nhiên cao lên, lưng mọc ra đôi cánh khổng lồ, trên người hắn ta mang theo ánh sáng màu trắng quá sức thiêng liêng, hầu như sáng chói tất cả ánh mắt mọi người.


Có người giống như không thể tin được thì thào: "Trời ạ, Đại Tế Tư!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện