***
Editor : Mộc Thuần.
Beta: Peach One
( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad - OneDay1303 & Wordpress - One Day )
***
Tần Trà thân là một nữ hán tử ngày ngày trà trộn trong một đống cánh đàn ông, nay lại bị Trường Hi thẳng thắng nhiệt tình cộng thêm vẻ mặt cầu hoan. Phản ứng đầu tiên của cô không phải là xấu hổ, mà là......
"Ai dạy ngươi mấy cái này?"
Cô từ trước cho đến bây giờ không bao giờ dậy qua.
Thiếu niên Ma Tộc khàn giọng mà cười nhẹ, cánh dài ra, khuôn mặt cùng thân thể giống như đột nhiên nảy nở, nét thiếu niên thường ngày giờ đây..... quá mức tà khí, quá mức tối tăm, cho dù là khí chất hay diễn xuất đều bị che lắp hoàn toàn, hắn chỉ lưu lại một chút ít hương vị thiếu niên.
Cho dù là vậy, Tần Trà vẫn một mực nghĩ - Trường Hi vẫn còn là đứa nhỏ cô nuôi lớn, vẫn chưa đến độ tuổi trưởng thành, vẫn còn là cỏ non xanh mơn mởn.
Nhưng có lẽ, hiện thức vẫn luôn là cái tát không thể chối bỏ.
Trường Hi khoe ra gương mặt diễm lệ, lúc hướng tới cô hắn hạ giọng cười lên.Tần Trà đột nhiên kinh hoảng, thiếu niên hiện tại đang ôm chặt lấy cô đã thực sự là một người đàn ông trưởng thành.
Hắn đưa tay nắm lấy cái cổ nhỏ mịn yếu ớt của cô, lòng bàn tay rộng rãi, đầu ngón tay ấm áp vuốt ve da thịt cô một cách chậm rãi, lười biếng, như là tình yêu nhưng lại không mang theo chút dục vọng.
Tần Trà cảm thấy khối da kia có chút tê dại.... Cái cảm giác tê dại chẳng khác nào da người chêt.
"Ta đọc sách" Hắn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của giáo mẫu, từ đường cong trên khuôn mặt chậm rãi chuyển qua cằm cô, lại nghiêng người lên chuyển qua vành tai trắng noãn ấy, hắn cúi người, khắc chế mà nhẹ nhàng thổi bên tai cô một cái, âm cuối thoáng kéo dài, "Ta đã từng tưởng tượng vô số lần, nhiều không kể xiết ___"
"Ta vẽ rất nhiều bức tranh." Trường Hi rốt cuộc chịu không nỗi nữa ngậm lấy vành tai, tinh tế liếm, phát ra âm thanh mút vào nhỏ nhẹ, "Mỗi lần nghĩ đến ta đều không chịu được, liền đem giáo mẫu trong mộng vẽ xuống."
"Mỗi lần nhìn giáo mẫu trong tranh, ta đều muốn đặt giáo mẫu ở dưới thân, điên mất thôi!"
Tần Trà vô cùng lãnh đạm cấp tốc vẽ trận đồ trên bụng Trường Hi, ngón tay của cô nhỏ nhắn trắng noãn, động tác nhanh nhẹn lại dứt khoát, trong lúc trận đồ, đầu ngón tay như nhảy múa, bàn tay giang ra gập lại, ngón giữa đặt trong lòng hắn đè một cái, ánh sáng u tối đem toàn bộ trận pháp mỗi một tuyến mạch phát lên rõ ràng, sau đó ẩn vào trong thân thể Trường Hi.
Trường Hi cũng không ngăn lại, cơn đau đớn cay nóng thật nhỏ từ bụng mở rộng ra, thần sắc hắn vẫn như bình thường, nụ cười cong cong chưa từng xê dịch đi.
Tần Trà "A" một tiếng, "Đau không?"
Trường Hi nghiêng mặt, đầu lưỡi ướt át mò xuống từ cổ đến xương quai xanh Tần Trà, hắn dùng sức cắn.
Sau đó sảng khoái thừa nhận: "Đau lắm."
Tần Trà nhẹ nhàng hít thở, ổn định giọng nói bình tĩnh mà tiếp tục hỏi: "Cử động được không?"
Trường Hi rốt cuộc dừng lại, hắn giương mắt, lông mi dày đậm che đi đôi con ngươi màu đỏ thẫm, khóe miệng hắn cong lên, hắn có chút cười như không cười nhưng phá lệ nguy hiểm.
"Làm sao có thể?" Hắn thảnh thơi vuốt cổ Tần Trà, động tác của hắn càng lúc càng suồng sã, lúc nặng lúc nhẹ, lúc lại mờ mịt dò vào trong áo, đầu ngón tay như trêu chọc từ đoạn xương bả vai trượt xuống, "Giáo mẫu, ngài thật ngây thơ."
Ngữ khí của hắn có loại cảm giác "Ngài có ngây thơ đến mấy, ta cũng thích đến chịu không được" Ma Tộc thành niên cao hơn Tần Trà hai cái đầu, cơ thể càng thêm rắn chắc, hắn dường như đem Tần Trà dung nhập vào trong cánh chim. Giờ phút này từ trên nhìn xuống, giáo mẫu phá lệ nhỏ nhắn.
"Làm đi."
Hắn dịu dàng nhìn chăm chú vào Tần Trà, cười đến ánh dương xán lạn.
Lúc này tay phải Tần Trà đã rút dao ra khỏi vỏ, đem dao găm ở phía sau trái tim, cô ra tay rất nhanh, lúc trước do di dời lực chú ý của Trường Hi, chiêu thức tuy cấp bách nhưng vẫn rất đẹp mắt, mũi dao rất ổn định nằm phía sau lưng nơi trái tim.
Vong linh luôn luôn lãnh đạm trầm tĩnh cũng khó có khi mỉm cười, Tần Trà chống lại ánh mắt của hắn, đáy mắt cô lạnh băng, giọng nói bắt chước theo Trường Hi mà ôn nhu ngọt ngào cực kỳ:
"Ngươi thử xem?"
Trường Hi đột nhiên rút tay trái đang nắm lấy thắt lưng Tần Trà, nắm lấy ngón tay đang nắm dao gâm của Tần Trà, hơi dùng sức một chút, Tần Trà bị đau nhưng vẫn nắm chặt dao, thậm chí còn cảnh cáo đẩy về phía trước một chút, dao sượt qua da, giọt máu thật nhỏ chàn ra, Tần Trà bởi vì đau mà sắc mặt càng thêm tái nhợt, khiến cho nụ cười lạnh lùng của cô không khống chế được mà có chút nhỏ bé cùng yếu ớt.
Kiên cường lại yếu thế.
"Trường Hi" Tay kia Tần Trà vỗ vỗ gương mặt hắn, nhăn mi, "Đây là cách ngươi theo đuổi con gái hả ? Ngươi lấn thêm bước nữa, ta sẽ thực sự đánh chết ngươi đấy."
Trường Hi buông bàn tay đang nắm lấy cổ tay Tần Trà, hắn cọ cọ khuôn mặt của giáo mẫu, hơi hơi khép mắt, lười biếng trả lời, "Vậy đánh đi, đánh không chết chúng ta liền làm luôn tại đây nha?"
Tần Trà: "..."
"Ta theo đuổi ngài, theo đuổi hai năm rồi, mỗi ngày ta đều tặng hoa cho ngài ___"
Tay của Tần Trà thiếu chút nữa cầm dao không chắc.
"Ngày nào người cũng nhận á."
... Sao nghe giống mấy loại hoa ăn thịt trong phòng cô vậy.... À địu m*...
... Phương thức theo đuổi này thật đặc biệt, thật cmn thô ráp haha.
"Trước khi gặp được ngài, ta thường hút một lượng lớn tử khí. Sau khi gặp được ngài, năm năm qua ta không chủ động giết người nữa, ngoại trừ mấy ngày hôm trước" Ma Tộc trẻ tuổi ôn nhu xoa mái tóc dài của đối phương, "Ta từ bỏ kiếm đồ ăn, ta chỉ sợ ngài chán ghét ta."
"Ta rất cố gắng trở thành dáng dấp mà ngài thích ___ quang minh lỗi lạc, ta muốn làm chuyện đó với ngài, làm như vậy có phải rất quang minh, rất lỗi lạc không? Ta là đứa trẻ biết nghe lời, ta ngoan lắm."
Tần Trà: "..."
"Ngài bị đau, ta cũng rất đau" Hắn đã rất lâu chưa có cảm giác đau đớn, hắn nắm lấy tay Tần Trà, gắt gao nắm chặt bàn tay đang cầm dao găm của cô chuyển tới trước ngực, mũi dao đối diện với trái tim của hắn, "Ở đây, sẽ khóc mất."
Tần Trà căn bản không có biện pháp chống cự Trường Hi, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Ma Tộc thành niên, cô có cảm giác không tốt lắm, vì vậy liều mạng muốn rút dao về lại chợt nghe Trường Hi nói "Ở đây, sẽ khóc mất", cô thoáng cứng người, nhìn chằm chằm gương mặt cực kỳ anh tuấn xinh đẹp của hắn.
"Ta còn vẽ rất nhiều bức tranh, ta chỉ muốn nhìn thấy ngài, phóng ra dục vọng của chính mình. Lúc muốn giết ai đó ta đều nghĩ về ngài..." Mỗi câu hắn nói, đôi mắt càng thêm đậm hơn, giọng nói cũng càng dinh dính ôn nhu, "Ngài là của ta, giáo mẫu, tất cả của ngài đều là của ta."
"Cầu ngài đừng cự tuyệt ta ___"
Hắn móc lấy cổ tay của Tần Trà, từng chút từng chút đẩy mạnh đến trái tim của mình.
Tần Trà trơ mắt nhìn mũi dao từng chút đâm rách da hắn, sau đó không ngừng đâm sâu, mũi dao thật mỏng cắt ra, máu tươi chói mắt liền chảy ra nhiều hơn, nhuộm thấu y phục trước ngực hắn.
Thế nhưng cô không có cách nào dịch chuyển, hắn nói không muốn cô cự tuyệt hắn, hắn cũng thực sự không làm ra bất kỳ hành động trái ngược nào.
___ Cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ chết.
"Trường Hi, dừng tay."
"Ta sẽ tiếp tục theo đuổi ngài, đúng vậy, hiện tại cho dù đánh chết ta " Giọng hắn từ từ trầm thấp xuống, ánh mắt hắn nhìn Tần Trà vô cùng chăm chú, "Chờ chút nữa thôi là có thể làm chuyện đó đúng không?"
"Ngài sờ soạng cánh ta, ta bây giờ rất khó chịu."
"Rất khó chịu."
"Ngươi trước tiên dừng lại!" Tần Trà khẽ quát, "Dừng lại!... Ta giúp ngươi."
Trường Hi ngừng tay lại, sao đó vui vẻ cong khóe miệng, "Được", hắn dứt khoát rút mũi dao ra, "Ngài giúp ta đi."
Tần Trà khiếp sợ nhìn dao găm rút ra, miệng vết thương trên người Trường Hi nhanh chóng khép lại, sau đó cô giương mắt nhìn vào đôi mắt đỏ tươi của Trường Hi, hắn chậm rãi thu cánh lại khép vào sau lưng, hơi gấp eo lại, một tay đặt bên miệng Tần Trà, nhẹ nhàng đưa một ngón tay thăm dò vào hàm răng cùng đầu lưỡi của cô. Sau đó chậm chạp ra vào, đưa đẩy, động tác tràn ngập tính ám chỉ khiêu khích.
___ Xin đừng cự tuyệt ta.
Đáy lòng cô không thể ức chế mà sản sinh ra loại ý tưởng đáng sợ, câu nói kia của Trường Hi giống như mệnh lệnh có quy tắc nào đó, cô không cách nào cự tuyệt bất kỳ thỉnh cầu nào của hắn.
CÔ! BỊ! XƠI! TÁI! MẤT!
Tần Trà trước nay luôn đối mặt với khó khăn, chưa bao giờ chùn bước giờ biết sợ rồi, cô vô thức lui về vài bước. Sau đó quay người dốc sức liều mạng chạy ra ngoài, ý niệm duy nhất trong đầu cô là thừa lúc Trường Hi chưa nói ra yêu cầu xác thực, cô phải tranh thủ thời gian chạy ngay.
Cô còn chưa chạy được vài bước đã đụng vào lồng ngực Trường Hi.
Tần Trà lần đầu tiên cảm giác người trước mặt có lực lượng vô cùng to lớn, còn mình lại vô cùng nhỏ bé.
Mẹ nó!!! Cô trước đây làm gì có vụ này! Trường Hi chỉ là rác rưởi, rác rưởi, rác rưởi!
"Giáo mẫu, ngài đã đáp ứng ta rồi".
Giọng nói hắn có chút ủy khuất, Tần Trà không nghĩ ngợi gì nữa, dùng hết tất cả sức lực phóng đại chiêu, cô giơ tay, ngưng tụ tất cả ma khí tạo thành một
"Khởi trận".
Mấy chục quả cầu năng lượng màu đen to như quả bóng rổ cuốn theo gió lốc gào thét hướng tới Trường Hi, Tần Trà cho rằng có thể ngăn cản hắn lại một chút lại sống không còn gì luyến tiếc phát hiện, hắn chỉ thong thả ung dung giơ tay trái phẩy phẩy vài cái, tất cả cầu năng lượng đều bị dời đi, toàn bộ nổ tung hai bên trái phải phía sau hắn.
"Oành ___"
Mặt đất khắp nơi run lên, một đám bụi đất cuốn thành gió thét tùy ý ở phía sau Trường Hi bay tán loạn, hắn từng bước từng bước bình tĩnh đi về phía trước.
Tần Trà chỉ có thể cần mẫn quăng liên tiếp mấy đại ma pháp trận, cơ mà tất cả đều hủy hoại sau lưng Trường Hi, hắn vẫn thong thả ung dung khiến người ta nổi điên lên.
Tức giận dùng hết sức đánh, Trường Hi cũng đồng thời đi tới nắm lấy thắt lưng Tần Trà, dùng lực ổn định thân thể cô lại.
"Được rồi, ngoan",Trường Hi sủng nịch dung túng cười nói "Giáo mẫu, hôm nay ngài dùng hết sức rồi, ngày mai ta lại để cho ngài đánh thêm mấy trận nha."
Tần Trà sử dụng tử khí quá độ nên đầu óc có chút choáng váng, cơ thể cô mềm nhũn, tử khí không đủ chống đỡ, huyết nhục lại bắt đầu hư thối từng chút từng chút sau đó biến mất lộ ra xương cốt màu đen trong lớp thịt.
Tần Trà lúc này rất thích thú xem còn nghĩ: Hắn chung quy cũng không thể động tay động chân với bộ xương khô đi?
Nhưng Trường Hi lại đưa tay đập nát niềm hy vọng của Tần Trà, hắn điểm điểm lên mi tâm cô, chỉ trong nháy mắt, Tần Trà liền cảm thấy được trống rỗng khó chịu trong cơ thể nhất thời bị Trường Hi rót đầy tử khí, nhưng lượng tử khí này chỉ có thể để cô duy trì thân thể.
.... Cô....cô... có chút tuyệt vọng.
Trường Hi cọ cọ cái trán của ô, thấp giọng nói, "Giáo mẫu, lượng tử khí này vừa vặn rất tốt, đúng không?"
Tần Trà đột nhiên nghĩ đến một tình huống càng thêm hỏng bét.
"Tử khí của ta, là do ngươi khống chế?" cô kinh ngạc nói, có chút không tin được nhưng không hiểu sao lại khẳng định, "Là ngươi động thủ."
Cho nên sau khi trọng thương, hai năm qua dù cho cô dùng cách gì cũng không thể chứa đầy tử khí, cô luôn dùng hết rất nhanh cũng sẽ khôi phục lại rất nhanh, không tăng không giảm, sau đó lại chậm chạp không thể trở về trạng thái ổn định đỉnh nhất
Trường Hi lại bắt đầu vuốt cổ cô, sau đó cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi ôn nhu tách hàm răng, quấn lấy đầu lưỡi cô, hắn cười nhẹ, mơ hồ thừa nhận: "Ấy, bị ngài phát hiện rồi."
.... Cmn... ai đó cho cô một cây đao đi! Cô phải ĐÂM! CHẾT! THẰNG CỜ HÓ NÀY!!! Tuyệt đối không lưu tình! Tuyệt đối không hối hận! Nhiệm vụ là quần què gì chứ!
"Ngài không cần ăn nó."
Trường Hi dường như trừng phạt cắn lấy khóe miệng cô một chút, sau đó hôn càng lúc càng sâu, chuẩn bị lôi kéo đầu lưỡi cô, lưỡi Tần Trà bị mút vào mà run lên, cô bị hôn có chút khó chịu, nhịn không được đưa tay gãi gãi lưng Trường Hi.
Trường Hi khẽ dừng lại, rời khỏi đôi môi vừa hôn triền miên, ôn nhu cọ lên:
"Chúng ta làm thôi."
Nghe thấy những lời này, Tần Trà đã biết mình không chạy được, nhưng vẫn cảm thấy chính mình sẽ có thể cứu vớt một chút.
Cô bình tĩnh lại, khó có khi không được tự nhiên mà nhìn quét qua nơi kinh người của Trường Hi, từ trong miệng bài trừ câu: "Ta giúp ngươi giả trừ một chút, cái khác quên đi."
Xú tiểu tử đừng có mà được một tấc lại đòi một thước!
"Không", Trường Hi hôn nhẹ lên miệng cô, "Muộn rồi a."
Cả người hắn ôm lấy Tần Trà, nồng nàn đặt cô lên nhánh cây khô, cúi người, mái tóc dài rơi xuống dưới, cùng với mái tóc bạc Tần Trà lần lượt giao thoa thành chăn đệm chồng lên nhau.
Hình ảnh thật đúng là xinh đẹp kinh người.
Trường Hi đưa tay gạt gạt tóc Tần Trà, cúi đầu, tiếng thở dốc của hắn có chút nặng, đôi mắt đỏ thẫm như máu, đôi môi bởi vì hôn sâu mà sóng sánh ánh nước, gương mặt góc cạnh rõ ràng, một bút một hoa đều thiên vị lên đến tận trời.
"Ta giúp ngươi, ngươi đừng có được một tấc lại muốn lên một thước", Nữ hán tử thô bạo như Tần Trà cũng vô cùng ngượng ngùng, cô rất không chuyên nghiệp mà tiếp tục động "Hôm này vậy là đủ rồi, ta thừa nhận ta cũng động tâm, nhưng không cần quá nhanh...ưm....a... nhẹ chút..."
Câu "ta thừa nhận ta cũng động tâm" kia làm cho Trường Hi hoàn toàn bộc phát, hắn bỗng nhiên cúi đầu nắm lấy cô, nuốt lấy lời giải thích ấy, ấn đầu cô, tựa hồ muốn đem tất cả của cô ăn vào bụng.
Sau khi phát hiện tình huống không thể khống chế được, Tần Trà nhận mệnh nghẹn ra hai chữ với mục đích cứu vớt mình lần cuối: "Một lần."
Lúc ấy thần trí có chút hỗn loạn, cô chỉ mơ hồ nghe thấy Trường Hi tiếng cười nhẹ khàn khàn câu người đến cực điểm, còn có ôn (cầm) văn (thú) nho (không) nhã (bằng) mà mở hồ đáp lại: "Thoải mái quá đi."
Cho nên cô cuối cùng rơi vào hôn mê.
Hoàn hảo.