Tôi và thằng Thiên nhìn nhau, hoảng hốt.
- Sao mẹ mày về sớm thế?
- Tao không biết, chắc lấy đồ.
- Tao làm gì bây giờ?
- Trốn mau lên!
Tôi ném nó vào tủ đồ phòng tôi, dặn dò:
- Tao bảo ra thì hãng ra đấy nhé.
Nó gật đầu, mẹ lao vào ôm tôi:
- Bé Hành à, bố bắt nạt mẹ.
Tôi vội vã hỏi:
- Sao vậy mẹ?
Bố lao vô giải thích:
- Mẹ mày cứ đòi mua áo đôi, ngại ơi là ngại.
- Ớ, đã già đâu mà ngại.
Bao nhiêu ngươi mua kia kìa, em cũng muốn.
Bố lo giải thích, chợt mẹ nhìn tôi:
- Sao lại trang điểm vậy?
Tôi loạn kinh khủng, giải thích:
- Con đi chơi với Phương mà huỷ, lười quá nên không tẩy.
- Ờ, con với nó vừa ăn cơm đúng không.
- Dạ...!Vâng.
Mẹ lại bị cuốn vào chiều của bố.
Giận dỗi:
- Anh mà không mua, cả ngày hôm nay tôi dỗi cho ông xem.
Tôi hớn hở:
- Đúng rồi đó ba, mua đi chứ.
Mình còn trẻ thì mình phải hết mình vô.
Nghe ý kiến của tôi, mẹ thơm chùn chụt lên má rồi đợi gật đầu từ bố.
Bố lắp bắp:
- Được rồi, mình chọn đi, tôi mua.
Đấy, thế là hai anh chị tươi trẻ tiếp tục ra khỏi nhà đi mua quần áo.
Tôi vội vã cánh tủ ra, nhìn gương mặt thằng Thiên đang nhìn cười.
- Bé Hành à?
Vãi, cái méo gì cũng để ý được.
- Thì sao hả? Bé Xuân Xuân?
- Tuy nghe trên Facebook nhưng không nghĩ là biệt danh ở nhà của mày đó.
- Nghe bốc mùi mà cũng hay ấy chứ!
Tôi quay ngoắt đi, quát:
- Hay như tên của mày ý.
Hứ, cái tên xàm xí này bị lộ ra rồi, quê chết đi được.
- Nhà mày hạnh phúc nhỉ?
- Ừ, mẹ tao tính hơi trẻ con...
- Tao cũng muốn...
Đấy lại giờ thói đau buồn rồi, tôi đánh trống lảng:
- Đi, tao dắt mày đi tham quan nhà tao.
- Rất hân hạnh ạ!
Tôi giới thiệu căn phòng tông xanh vàng của tôi.
Nó ngạc nhiên:
- Sao toàn hoa hướng dương thế?
- Đẹp mà!
Nó nhận ra điều gì đó, lấy ra từ túi áo khoác một chiếc hộp bảo tặng tôi.
Tôi vui vẻ mở ra, ngạc nhiên:
- Ôi vãi.
Bên trong là chiếc hộp đen đẹp nổi bật cái vòng hình hoa hướng dương bằng vàng.
Cánh hoa đính kim cương, tôi thì thầm đầy ngạc nhiên:
- Hàng thật à?
- Không.
Ế, nhìn như thật ý, không phải thì chị đeo.
- Để tao giúp mày.
Tôi ngượng ngùng từ chối.
Mà run run đâm ra chẳng đeo được, đành để nó giúp.
Nhìn này nhìn này, trông xinh dã man.
Tôi xoay quanh, hỏi:
- Đẹp không?
- Bình thường.
Ủa sao chỉ có bình thường vậy, xinh đẹp tuyệt trần như thế này.
Nhưng tránh trường hợp hai anh chị kia về, tôi đuổi:
- Mày cút đi, lát bố mẹ tao về thì chết.
Nó có vẻ không hài lòng, thêm ý kiến:
- Chiều rồi, tao với mày đi chơi đi.
- Giờ này còn đi chơi à?
- Chẳng sao, đi đi, mất công tẩy trang, bé Hành.
Ơ, biết được cái tên của người ta là vẫn dụng hết công suất như vậy đó.
Tôi giận dữ đáp lại:
- Oke! Bé Xuân Xuân yêu quý của chị.
Tôi nhấn mạnh chữ Bé Xuân Xuân, nhưng vẫn đồng ý đi chơi.
Thôi đi một lúc cũng được, đỡ mất công chuẩn bị, tôi đồng ý để nó dẫn đi.
Bước vô mà đông ra phết.
Hên làm sao cái hội này diễn ra cả sáng cả chiều nên bây giờ vẫn đông vui.
Tôi bước vào là thấy quầy bóng bay, thôi thì cái tính trẻ con trỗi dậy, tôi mua một cái hình quỷ dị nhất, hình con thỏ màu đỏ.
Ê đừng nghĩ đầu óc tôi có vấn đề nha, tôi có ẩn ý hết đó.
Thú thật cũng ghê ghê, mục đích chính xác của chị đó là...!chị sẽ đi hù trẻ con.
Nhìn tôi đang bình thường nhưng sâu bên trong là một nụ cười nham hiểm.
Hù hết lũ trẻ ở cái