- Nói ra nhưng sự thật sẽ được khoan hồng.
Thực hạ cái ly xuống, thở dài.
Tôi khẳng định thêm:
- Không có con Phương ở đây đâu, nó đang thất tình ở nhà rồi.
Bây giờ thằng Thực mới lên tiếng, cái giọng này như vừa khóc xong vậy, u uất nặng nề...
- Mẹ của em ấy...
- Mẹ nó?
- Ừ, mẹ em ấy là người yêu cầu tôi làm vậy.
Nếu chuyển đến đó sẽ thuận lợi cho bác ấy hơn...
Tôi hiểu rồi, chỉ là...!Mẹ nó nên xử lý thế nào đây?
Một tình yêu đẹp kết thúc chỉ vậy thôi sao.
- Nó đã khóc rất nhiều...
Thằng Thực nhìn tôi, đảo mắt một lượt rồi chỉ biết rủ mắt thở dài.
Rồi mọi thứ cứ im lặng vậy...
- Này...
Tôi lôi ra chiếc mũ len con Phương tỉ mỉ đan cho nó, nhưng bây giờ có lẽ nó chẳng thể đưa được.
Thằng Thực cầm chiếc khăn chạy biến ra ngoài, nhìn là chuẩn bị rớt nước mắt vì tình yêu rồi.
2 Ngày liên tục con Phương xin nghỉ, tôi đến nhà nó xem tình hình.
Gương mặt xanh xao ấy nở nụ cười với tôi, nhưng ngay sau đó lại nức nở trong lòng tôi như một đứa bé.
Nó vẫn vậy nhỉ?
Rồi nó đưa tôi lên phòng nó.
Vẫn là cái tông hồng ngọt ngào mà sao nay lại lạnh lẽo đến thế.
- Có lẽ 2 tuần sau tao chuyển nhà và chuyển trường...
Cầm cốc nước cam của nó, giọng Phương khản đặc, chính là cái giọng đã khóc rất nhiều.
Tôi thầm nghĩ:Cả hai đều đang bị tổn thương.
- Đừng lo, tao vẫn ở đây nhưng hơi xa một chút.
Cuối tuần tao và mày đi chơi với nhau nha.
Tôi gật đầu đồng ý.
Hai đứa tâm sự bao nhiêu là thứ.
Nó dặn dò cẩn thận.
Tôi cũng rất vui vẻ lắng nghe với nó.
Rồi nó lôi ra hai cái vòng tay đôi đính đá màu xanh lục bích.
Tay tôi đen nhẻm à, đeo vô xấu hoắc.
Tay Phương vừa thon vừa đẹp đeo mà thấy sang hẳn lên.
- Cái này mang lại may mắn, đi đâu cũng phải đeo nhớ không?
- Vâng!
Hai đứa nhìn nhau mỉm cười, rồi lại bật khóc...
Ai có đứa bạn nhân mà tự nhiên nó chuyển trường ai lại không khóc chứ?
Nức nở mãi mới thôi.
Đi ra khỏi nhà con Phương thì có người đợi ngay dưới nhà.
Không phải một mà là hẳn hai người cơ.
- Đi theo tôi.
- -----Tại một quán ăn nào đó--------
- Em ấy đã nói cho mày những gì?
Hút cốc trà sữa, tôi nhẹ nhàng nói:
- Sắp chuyển đi rồi!
Thằng Thực ngồi xuống, mặt hoảng loạn như không chấp nhận sự thật.
Nó nói tiếp, nhưng lần này không phải nói chuyện với tôi:
- Thiên, mày xem ngôi trường em ấy tốt không? Xem ở đó có gì nguy hiểm không? Có nhiều người tốt và giỏi không? Giáo viên ra sao? Trường ấy thế nào?
Tôi bật cười, ngước lên nhìn nó:
- Quan tâm vậy mà chỉ vì một người nên quyết định chia tay sao?
Thực ngập ngừng nhìn tôi, chẳng dám phủ định.
- Đừng hỏi khó thế chứ!
Cái con người này mãi mới chịu lên tiếng.
Tôi khó chịu lắm rồi, sao thằng ấy không thể can đảm lên chút?
Nhưng tôi đã lầm! Gia thế của thằng Thiên đã ghê vcl rồi, thằng Thực cũng không kém gì.
Nó và Thiên đưa tôi hai bộ váy màu trắng, một cái của tôi, một cái của Phương.
Làm sao trong tối nay có thể xuất hiện ngay trên sân thượng nhà hàng của nhà thằng Thiên.
Tôi nghệch mặt lắc đầu nhưng cuốn tiểu thuyết tái bản trên tay thằng Thực cứ khua khua trước mặt tôi nên...
Tôi thở dài, nhấn chuông và cho nó mặc chiếc váy vô.
Nó thắc mắc:
- Mày làm gì vậy?
Tôi ấp úng trả lời, bịa lên chuyện:
- Thì...!Thì...Kỷ niệm trước khi chuyển trường, nha,