Lời nói trào phúng của Huỳnh Sang khiến cho đầu óc tôi nổ ầm một tiếng, hai mắt tôi mở to, không thể thốt ra được câu nào. Tôi chỉ có thể ngồi đó ngây ngốc nhìn Huỳnh Sang, đôi môi không ngừng run rẩy.
Huỳnh Sang nhìn thấy dáng vẻ này của tôi thì châm chọc ném lon xăng trong tay tới, sau đó cầm lấy bật lửa và nói: “Huỳnh Bảo Nhi, người phụ nữ ngu ngốc này, thật là ngu xuẩn mà” “Em nói bậy, em nói bậy” Tôi bị lời nói của Huỳnh Sang kích thích, mắt đỏ ửng lên, từ dưới đất lảo đảo bò dậy lao vào người Huỳnh Sang. Huỳnh Sang bị tôi đụng phải thì khuôn mặt tràn đầy sự tức giận nhìn tôi, tát một cái thật mạnh lên mặt tôi. Cả người tôi ngã ngồi trên đất, sắc mặt tái nhợt, hai gò má truyền đến từng trận đau nhói. “Huỳnh Bảo Nhi, chị hưởng thụ thật tốt đi, ha ha ha.”
Âm thanh điên cuồng của Huỳnh Sang vang vọng bên tai tôi, tôi nhìn nó ném chiếc bật lửa xuống, ngay lập tức trận hỏa hoạn bùng lên khắp cửa hang. Tôi bị những ngọn lửa kia bao quanh.
Tôi không thể tin được mà đứng bất động ở đó một lúc lâu. Mãi đến khi những ngọn lửa tí tách kia đến gần người tôi thì tôi mới giống như phát điên mà muốn chạy khỏi đây.
Nhưng mà từng trận khói dày đặc phía bên ngoài chui vào mũi tôi khiến cả người tôi trở nên khó chịu, tôi không chịu được phải lấy hơi rồi ho khan một tiếng. Tôi cắn răng nhìn sợi dây đang trói hai tay mình, tôi đưa tay vào trong lửa muốn đốt sợi dây kia, ngay lập tức cổ tay truyền đến cảm giác nóng rát.
Sau khi sợi dây bị lửa hơ đứt, tay tôi được thả tự do thì theo phản xạ tôi lập tức ôm bụng muốn rời khỏi chỗ này. Nhưng mà thế lửa càng lúc càng lớn, tôi kêu lên một tiếng hoảng hốt rồi chỉ có thể bị buộc phải quay trở vào.
Làm sao đây? Có ai đến cu tôi không? Mau cứu tôi với…
Tôi bị dồn đến vị trí trong góc, từng luồng khói dày đặc không ngừng cuồn cuộn về phía tôi, tôi sắp bị bức đến điên rồi.
Tôi ôm bụng cười khổ một tiếng rồi cúi đầu xuống nhẹ giọng bảo: “Con yêu, thật xin lỗi, mẹ sợ rằng không thể sinh con ra được rồi.”
Là tôi không tốt, tôi quá ngu xuẩn, tất cả đều là tôi không tốt. Tôi từ từ nhắm mắt lại chờ những ngọn lửa kia nuốt chứng lấy tôi. Từng luồng khói dày đặc chui vào trong cơ thể tôi khiến cho cả người tôi dần trở nên yếu ớt, ý thức tôi cũng dần mơ hồ hơn.
Tôi nhìn ngọn lửa bắt đầu lan tràn ra bốn phía xung quanh tôi, tôi biết nó sẽ nhanh chóng thiêu hủy tôi, nhưng vào lúc này tôi không hề sợ hãi cũng không hề khóc. Tôi chỉ ôm bụng rồi cong người thành hình con tôm, yên lặng chờ đời cảm giác nóng bỏng này đến. “Huỳnh Bảo Nhi… Huỳnh Bảo Nhi.”
Là ai vậy? Ai đang gọi tôi đấy? Đừng gọi tôi, tôi rất khó chịu… Trong mũi tràn ngập mùi thịt bị nướng khét rất khó ngửi, đồng thời còn xen lẫn âm thanh lửa đốt tí tách. Tôi nghĩ rằng tôi đã chết rồi mới đúng chứ? “Huỳnh Bảo Nhi, đừng ngủ, Huỳnh Bảo Nhi.”
Lại là âm thành này, cứ luôn quấn lấy tôi giống như âm hồn không tan vậy. Tôi muốn đưa tay ra đuổi âm thanh phiền hà này đi nhưng không ngờ cả người tôi lại không hề có chút sức lực nào cả.
Một chút sức lực cũng không có sao? Rốt cuộc tôi bị làm sao thế này? Tôi từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, bốn phía xung quanh toàn là một màu đen nhánh, có tiếng chim hót, còn có tiếng rất nhiều côn trùng kêu.
Tôi khàn giọng, yếu ớt nói: “Trần Thanh Vũ?”
Tại sao anh lại ở đây? Tôi đã chết rồi sao? “Đừng sợ, tôi sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện, chúng ta sẽ nhanh chóng đến bệnh viện thôi.”
Trần Thanh Vũ ôm tôi chạy như điên trên đường, tôi vô lực nhìn
Trần Thanh Vũ, không hề có một chút sức lực nào để đẩy anh ra. Cơ thể tôi khẽ lay động, đầu óc tôi vô cùng trống rỗng. “Đừng ngủ, này, anh trai ơi, không được buồn ngủ.” “Mình sẽ đưa cậu rời khỏi đây, đừng sợ nhé. Mình tên là Huỳnh Bảo Nhi, cậu tên là gì?” “Mình tên là Nguyễn Mỹ.” “Tôi tên là Trần Thanh Vũ, em có cách để rời khỏi đây thật sao?” “Đương nhiên rồi, đợi một lát nữa hai người nghe theo em là được. Anh đang bị thương, cơ thể còn bị nóng sốt nữa, em sẽ đưa anh trở về.” “Được.”
Ai? Là người nào đang nói chuyện vậy? Ồn ào quá… “Bảo Nhi.” “A.” “Bảo Nhi.”
Cả người tôi ngã xuống, thật khó chịu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Loại cảm giác rơi xuống đáy vực này là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi cảm giác như mình bị người khác đẩy từ trên vách đá xuống vậy, cơ thể không ngừng ngã xuống, vẫn luôn hạ xuống, vẫn luôn hạ xuống…
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi sợ hãi, tôi không nhịn được phát ra tiếng thét chói tai: “A.” “Huỳnh Bảo Nhi.”
Tôi từ trên giường ngồi dậy, trên trán đã tràn đầy mồ hôi. Cơ thể tôi được bao bọc bởi một vòm ngực vô cùng ấm áp, người đó ôm chặt lấy tôi. Tôi có thể nghe rất rõ tiếng tim đập của người đó vang lên bên tai. Tôi vô lực ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ.
Anh sờ mặt tôi rồi lo lắng nói: “Không thoải mái chỗ nào sao?” “Trần… Thanh Vũ?” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ một lúc lâu thì mới thốt ra được thành lời. Đôi mắt lạnh như băng của Trần Thanh Vũ mang theo chút vui vẻ nói: “Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi.”
Anh nói ba lần như vậy rồi ôm lấy tôi thật chặt. Tôi bị Trần Thanh Vũ dùng sức ôm như vậy thì cơ thể hơi khó chịu.
Tôi vô lực đẩy cơ thể Trần Thanh Vũ ra, khó chịu cau mày nói: “Ở đây là… đâu vậy?” “Ở đây là bệnh viện của trấn trên, xe của chúng ta đã hết xăng nên không thể trở lại thành phố được, vì thế tôi đưa em đến bệnh viện này để nghỉ ngơi.
Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng sờ tóc tôi rồi nói. “Đứa bé…” Tim tôi đập rộn lên, sợ hãi nhìn Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của tôi thì bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đừng lo lắng, đứa bé không sao cả, em cũng không có sao. Chỉ hơi bị bỏng một chút thôi, sẽ lành lại rất nhanh, không có chuyện gì cả.”
Nghe thấy lời nói này của Trần Thanh Vũ, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đầu tôi hơi chóng mặt, vẫn muốn ngủ tiếp. “Đừng quấy rầy tôi” Tôi nhắm mắt lại nói với Trần Thanh Vũ, sau đó thì tựa vào trong ngực anh rồi ngủ. Cái ôm của anh vô cùng yên ổn và ấm áp, tôi rất thích cảm giác này. “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.” Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, có lẽ kéo dài đến tối hôm sau mới tỉnh lại. Lúc tôi tỉnh lại thì người tôi nhìn thấy không phải là Trần Thanh Vũ mà là một người mặc đồng phục y tá. Sau