“Đừng qua đây.” Huỳnh Sang nhìn tôi, gương mặt tuấn tú trắng bệch hét lên với tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ của Huỳnh Sang, sau đó lại đưa mắt nhìn mẹ.
Bà chột dạ không dám nhìn tôi, chỉ ấp úng giải thích nói: “Bảo Nhi, con đừng trách mẹ… mẹ cũng chỉ… Vì muốn tốt cho con… Mẹ nuôi con lớn như vậy, con giúp bọn ta một tay cũng là lẽ đương nhiên. Nếu con không chết thì bọn ta sẽ chết, con nhẫn tâm nhìn được sao…” “Mẹ, con là do mẹ sinh ra sao?” Tôi ngắt lời của mẹ, thờ ơ nói.
Tôi không cần biết vì sao bọn họ lại giúp Nguyễn Mỹ làm ra loại chuyện như vậy. Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc tôi có phải là con ruột do bà đẻ ra hay không.
Tôi không thể tin được rằng một người mẹ lại có thể làm ra loại chuyện bi thảm như vậy, có thể bắt tay cùng người ngoài để thiêu chết con gái mình? Trừ khi không phải con ruột, mới có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. “Con đang nói nhảm gì vậy? Mẹ không sinh con ra thì là ai?” Mẹ cất cao giọng, rõ ràng tâm trạng đang rất dao động.
Tôi nheo mắt lại, nhẹ nhàng sờ lên bụng, cười lạnh nói: “Con đã biết rồi.” “Con… con biết cái gì? Bảo Nhi, con nghe mẹ nói, chuyện này con không thể trách bọn ta được, lần này bọn ta bị ma quỷ mê hoặc, con nghe mẹ, bây giờ chúng ta cùng nhau rời khỏi đây được không? Về sau gia đình chúng ta sẽ tiếp tục sống tốt cùng nhau nhé?” “Không cần, ở cùng với các người, tôi sợ sau khi ngủ dậy mình sẽ biến thành cô hồn dã quỷ đấy.” Tôi lạnh nhạt đẩy tay mẹ ra, châm chọc nói. “Huỳnh Bảo Nhi, mạng của chị đúng là rất lớn, cách này cũng không thể thiếu chết được chị.” Huỳnh Sang ở một bên, không cam lòng nói với tôi.
Sau khi nghe xong những lời của Huỳnh Sang, trong lòng tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Tôi hất cảm lên, mia mai nói: “Đúng đấy, đây là lần đầu tiên mày biết mạng của Huỳnh Bảo Nhi tạo lớn như vậy sao? Chuyện ngày hôm nay, tao sẽ không để yên đâu, tao báo cảnh sát rồi, các người ngồi mà đợi cảnh sát đến đón đi?” “Chị nói cái gì? Huỳnh Bảo Nhi, sao chị lại dám báo cảnh sát?
Chị điên rồi sao?” Huỳnh Sang không ngờ được rằng tôi sẽ báo cảnh sát, ở một bên hét to lên. “Bảo Nhi, con làm cái gì vậy? Con không có bằng chứng, cảnh sát sẽ cho rằng con báo án giả đấy.” Mẹ nghe thấy tôi nói đã báo cảnh sát, cũng không dám tin nhìn tôi nói. “Có phải án giả hay không thì chờ cảnh sát tới sẽ biết.” Tôi lạnh lùng nhìn mẹ, thứ tình thân đối với mẹ ở trong lòng tôi đều biến mất hết không còn chút nào nữa.
Tôi rất thất vọng về bà ấy. “Huỳnh Bảo Nhi, chị mà dám gọi cảnh sát thì tôi sẽ giết chị.” Huỳnh Sang cầm một con dao gọt trái cây trên bàn lên nhào về phía tôi. “Huỳnh Sang.” Mẹ nhìn thấy hành động của Huỳnh Sang thì sợ hãi hét lên.
Tôi nhìn hành động của mẹ, nở nụ cười mỉa mai, không nói một lời. Tôi không né tránh, lạnh lùng nhìn con dao của Huỳnh Sang đang tới gần mình. Ngay khi con dao của Huỳnh Sang chuẩn bị chém vào người tôi, rất nhiều cảnh sát từ ngoài cổng xông vào khống chế Huỳnh Sang. “Huỳnh Bảo Nhi, chị là đồ khốn nạn, tôi muốn giết chị.” “Phiền các người hợp tác với chúng tôi.” Cảnh sát tóm lấy Huỳnh Sang và rời khỏi đây.
Mẹ nhìn Huỳnh Sang bị bắt đi, liên tục hét to lên tên của nó, sau đó nhìn tôi, tức giận hét vào mặt tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, tại sao con có thể tàn nhẫn như vậy, nó là em trai của con mà.” “Em trai? Em trai mà muốn thiêu chết chị sao? Con tàn nhẫn sao? Con tự hỏi mình chưa bao giờ đối xử tệ với các người, những năm con làm vợ của Trần Thanh Vũ, mặc dù Huỳnh Tấn và Huỳnh Sang luôn luôn gây sự, thậm chí là đòi tiền, con cũng không từ chối bất cứ yêu cầu nào của các người, nhưng tại sao bây giờ các người lại đối xử với con như vậy? Bắt tay với người ngoài, vì tiền mà đồng ý giết chết con? Mẹ, mẹ thật sự là mẹ ruột của con sao?” “Không… không phải như thế, tất cả đều là lỗi của mày, tất cả đều là lỗi của mày.” Nghe được lời nói của tôi, đột nhiên mẹ hét lên một tiếng thê lương lạ thường, bà đưa tay chỉ vào người tôi gào lên.
Tôi nhìn dáng vẻ phẫn nộ của mẹ, cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Được, tất cả đều là lỗi của con, con không nên trở thành con gái của nhà họ Huỳnh các người. Lần này các người có ý định mưu sát con, con đã khởi tố rồi, toà án sẽ sớm lập án đối với các người.” “Huỳnh Bảo Nhi, con thực sự muốn kiện mẹ ra tòa sao?” Mẹ chỉ thẳng vào mặt tôi, như không thể tin nối, bà quát ầm lên. “Con đã bỏ qua rất nhiều lần cho các người rồi, nhưng các người lại không chịu hối cải, nếu đã như vậy, con cũng sẽ không nương tay với các người nữa.” Tôi nhìn mẹ đang chỉ vào người mình, ánh mắt bà tràn đầy oán hận thậm chí là tức giận, thản nhiên nói. “Con…” Mẹ giận tôi đến mức cả mặt đỏ bừng lên, sau đó bà ngất xỉu ngay lập tức.
Nhìn mẹ tức tới phát ngất, tôi không có một chút cảm xúc gì, chỉ còn lại thái độ thờ ơ và lạnh lùng. Sau khi tôi nói cảm ơn với những người cảnh sát kia thì rời khỏi nhà họ Huỳnh.
Xe Lê Minh Quang đang chờ tôi ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy tôi ra ngoài, Lê Minh Quang lập tức bước xuống xe, bất lực nói với tôi: “Còn chuyện gì nữa không? Anh đã nói muốn vào cùng với em mà.” “Không cần, em tự giải quyết xong hết rồi.” “Minh Quang, em đã tự tay đưa mẹ và em trai của em vào tù.” Sau khi tôi ngồi vào xe, tôi cười khổ nhìn Lê Minh Quang nói.
Sau khi nghe những lời của tôi, Lê Minh Quang chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi nói: “Ngốc quá, chuyện này không phải lỗi của em, tất cả đều là quả báo do bọn họ gây ra.” “Anh nói xem, em có phải là con gái ruột của bọn họ không?” Tôi mệt mỏi sờ lên bụng, giật mình nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lê Minh Quang rồi tự nhủ. Trên đời này có loại người nhà nhẫn tâm như vậy hay sao? Bọn họ cứ hết lần này đến lần khác lợi dụng và làm tổn thương tôi. Tôi thật sự là con gái ruột của bà ấy sao? Trái tim của một người thực sự có thể trở nên lệch lạc như vậy sao? Lê Minh Quang không trả lời câu hỏi của tôi, anh chỉ nói tôi nên nghỉ ngơi thật tốt một chút và không nên đau đầu suy nghĩ về bất cứ chuyện gì.