Giọng nói của Trương An xen lẫn trong lời nói của mấy người y tá khiến tôi không kìm được cau mày. Lê Minh Quang năm lấy tay tôi rồi nhìn sang bình thản nói: “Đi thôi.” “Ừm.”
Tôi quay sang nhìn anh còn tay vuốt nhè nhẹ lên bụng, sau đó đi theo anh bước vào phòng bệnh của Trần Thanh Vũ. “Rầm.” “Trần Thanh Vũ! Cậu điên rồi à? Làm loạn đủ chưa?”
Lúc chúng tôi vừa bước vào phòng đột nhiên có một cái cốc bay tới chỗ chúng tôi. Cũng may mà Lê Minh Quang kịp thời kéo tôi tránh khỏi cái cốc kia nếu không thì hậu quả khó mà lường trước được.
Tôi nhìn đống bừa bộn dưới sàn rồi lại đưa mắt nhìn Trần Thanh Vũ đang ngồi ở trên giường không cho phép y tá và bác sĩ tới gần, gương mặt tôi cũng lập tức trở nên xám xịt.
Bộ quần áo trên người anh đã ướt sườn sượt, không chỉ thế mà còn có cả những vết thương bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn thật sự rất gai mắt. Hơn nữa, Trần Thanh Vũ còn làm loạn ở đây không cho bác sĩ tới gần nửa bước, rốt cuộc anh muốn làm gì chứ?
Huỳnh Bảo Nhi”
Sau khi nhìn thấy tôi, anh lập tức dậy khỏi giường, tôi lạnh lùng nhìn anh nói: “Trần Thanh Vũ, anh muốn gặp tôi để làm gì? Bây giờ tôi cũng đã tới, anh muốn nói gì thì nói đi.”
Có lẽ là bộ dạng lạnh lùng của tôi đã kích thích anh cho nên anh chỉ ngẩn ngơ nhìn tôi. Sau đó Trần Thanh Vũ giơ tay ra muốn chạm vào gương mặt tôi nhưng đã bị Lê Minh Quang tóm chặt lấy bàn tay. “Tổng giám đốc Vũ, bây giờ Huỳnh Bảo Nhi đã là vợ của tôi, cậu hành động như vậy không hay lắm đâu.” “Cút ra! Của tôi, cô ấy là của tôi. Cậu là tên tiểu nhân bỉ ổi!” Trần Thanh Vũ giống như nổi điên đẩy Lê Minh Quang ra.
Tôi nhìn bộ dạng phát điên của anh ta nên duỗi tay ra ngăn ở phía trước mặt Lê Minh Quang. Trần Thanh Vũ nhìn thấy động tác của tôi cả người bỗng cứng đờ, anh chỉ mở to mắt nhìn tôi, sắc mặt trắng đến dọa người. “Huỳnh Bảo Nhi… em đang giúp cậu ta sao?” “Trần Thanh Vũ, đừng làm loạn nữa. Tôi thật sự… rất mệt.” Tôi nhìn anh bất lực đáp.
Vào lúc tôi không muốn có một chút vướng mắc gì với Trần Thanh Vũ nữa thì anh lại cứ tỏ ra si mê quấn lấy tôi. Anh như thế chỉ càng khiến tôi thêm mệt mỏi mà thôi. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi sai rồi. Em quay lại có được không? Tôi thật sự sai rồi.” “Thế giới này vẫn luôn tồn tại nhiều sai lầm, không phải cứ nhận ra sai lầm thì có thể thay đổi. Bây giờ tôi là vợ của Lê Minh Quang, tôi muốn ở bên anh ấy cả đời”
Tôi lạnh nhạt nhìn Trần Thanh Vũ rồi nhẹ nhàng gỡ bàn tay của anh ra. “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi… Huỳnh Bảo Nhi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?” Khóe miệng của anh run lên, ánh mắt anh nhìn tôi mang theo sự khẩn cầu tha thiết. “Đừng để tôi phải khinh thường anh. Trần Thanh Vũ mà tôi biết không phải như thế, anh ta lạnh lùng vô tình chứ không giống như anh hiện tại. Không phải là trước đây anh vẫn luôn làm rất tốt sao hả? Trần Thanh Vũ?”
Tôi nghiêng đầu sang nhìn người mang dáng vẻ yếu ớt ở trước mặt rồi lạnh nhạt cất lời. Trần Thanh Vũ bị lời nói của tôi kích thích, anh đột nhiên ôm lấy vị trí trái tim nhổ ra một ngụm máu, đôi mắt đầy tơ máu kia lại chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. “Thanh Vũ!”
Trương An hét lên một tiếng bén nhọn thảm thiết, tôi bị tiếng hét của bà ta dọa sợ, sững sờ nhìn vết máu trên sàn nhà. “Bác sĩ, nhanh lên! Bác sĩ!”
Trương An đẩy tôi ra, liên tục gọi bác sĩ. Xung quanh rất hỗn loạn, bác sĩ và y tá đều vây lấy Trần Thanh Vũ rồi đẩy anh vào phòng phẫu thuật. Tôi ôm lấy bụng mình, ngón tay đã trở nên cứng đờ không thể làm một hành động gì thêm nữa. Trương An tức giận xông tới trước mặt tôi, một cái tát vung tới khuôn mặt dần truyền tới cảm giác tê tê. “Huỳnh Bảo Nhi! Cô là đồ phụ nữ ti tiện, đồ sao chổi!”
Giọng nói khản đặc của Trương An réo tên tôi, lúc bà ta lại giơ tay lên muốn tát tôi thì đột nhiên Lê Minh Quang xông tới giữ lấy bàn tay của bà ta, sắc mặt anh rất khó coi. “Phu nhân, là do con trai bà quẩn lấy Bảo Nhi chứ chẳng liên quan gì tới cô ấy cả.” “Cút ngay, tôi cảnh cáo hai người. Nếu như Thanh Vũ có xảy ra chuyện gì thì tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu! Huỳnh Bảo Nhi, cô cứ chờ đó.”
Trương An cứ điên cuồng gào thét khiến tôi khó chịu cau mày, ánh mắt cũng trở nên nặng nề. “Sao thế? Em đau à?” Lê Minh Quang bước tới trước mặt tôi. Anh vuốt ve gương mặt tôi, ánh mắt đầy lo lắng hỏi.
Tôi nhìn anh rồi lắc đầu đáp: “Chúng ta về nhà thôi.” Tôi nhìn liếc qua vết máu kinh người trên sàn nhà và cảm thấy hơi chóng mặt. “Được.”
Lê Minh Quang không nói gì, anh dìu tôi bước khỏi phòng bệnh. Bên ngoài vẫn đang mưa, mưa to dần nặng hạt khiến người ta cảm thấy buồn bực kỳ lạ. Tôi ngồi ở trên xe, cả người đều mê man. Tiếng mưa tí ta tí tách vang lên bên tai bỗng nhiên khiến tôi có một cảm giác sợ hãi và cả căng thẳng. Vào lúc trở nên mơ màng, tôi nghe thấy một giọng nói khàn khàn đau xót.
Anh nói: “Huỳnh Bảo Nhi, xin lỗi.”
Người đó còn nói rằng anh cũng là một người có tội, rất xin lỗi tôi. Tại sao lại phải xin lỗi? Minh Quang? Tôi cố gắng mở mắt ra nhưng có làm gì cũng không thể mở mắt ra được. Không biết đã qua bao lâu, khi mở mắt ra, tôi phát hiện ra mình đang nằm ở nhà.
Khi nhìn thấy tôi tỉnh dậy, Lê Minh Quang đặt khăn mặt sang một bên rồi ôm tôi vào lòng nói: “Thế nào rồi? Cảm thấy tốt hơn chưa?” “Em làm sao vậy?”
Tôi cảm thấy cả người không có chút sức lực, ngay cả việc nói chuyện cũng trở nên khó khăn. “Em phát sốt, bây giờ đã hạ sốt rồi. Có muốn ăn gì không?” Tôi ôm lấy bụng, cổ họng khản đặc. Tôi nhìn anh nói: “Không.. em chỉ muốn ngủ.”
Bây giờ cả người tôi đều mê man, ngoài ngủ ra tôi thật sự không muốn làm gì cả. Nghe thấy tôi nói thế, Lê Minh Quang cưng chiều để tay lên trán tôi