“Ừ” Thậm chí lúc này Lê Minh Quang vô cùng tức giận nhưng cũng không cưỡng ép kéo tôi đi, khiến trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Lê Minh Quang đi khỏi thì tôi lạnh nhạt nói với Trần
Danh: “Đi thôi.”
Suy cho cùng Trần Thanh Vũ bị thương nghiêm trọng như vậy cũng đều là vì tôi. Nghĩ đến lúc tôi sắp bị ngọn lửa kia thiêu chết, còn có.. vào lúc những tên sát thủ kia ra tay với tôi thì đều là do Trần Thanh Vũ ra tay cứu giúp. Ngay lập tức, trong lòng tôi xẹt qua rất nhiều nỗi buồn phiền.
Nhiều cảm xúc đan xen một chỗ như vậy khiến cả người tôi hoảng hốt, thậm chí tôi còn không hay biết bản thân làm như vậy là đúng hay là… “Huỳnh Bảo Nhi.” Vào lúc nửa đêm, khi tôi đang mơ màng ngủ thì nghe thấy âm thanh khàn khàn của Trần Thanh Vũ phát ra từ trên chiếc giường cách đó không xa.
Tôi nghe vậy bèn lập tức đứng dậy từ trên ghế sa lon rồi đi tới mép giường của Trần Thanh Vũ. Đến khi tôi tới nơi thì tôi mới thấy rõ Trần Thanh Vũ đã mở mắt ra, đôi mắt phượng đen nhánh nhìn chằm chằm tôi vô cùng chăm chú, dường như trong ánh mắt đó mang theo một chút lưu luyến không rời.
Ánh đèn trên đỉnh đầu hơi mờ ảo chiếu vào khuôn mặt của Trần Thanh Vũ. Giờ khắc này, Trần Thanh Vũ trông vô cùng đẹp trai và dịu dàng ấm áp. Tôi liếc mắt nhìn dáng vẻ này yên tĩnh này Trần Thanh Vũ, nhìn rất lâu, mãi đến khi Trần Thanh Vũ đưa tay ra nắm lấy tay tôi. Loại nhiệt độ lành lạnh khác thường này đã kích thích đầu óc tôi khiến tôi tỉnh táo lại, tôi hoảng hốt hất cánh tay Trần Thanh Vũ ra nhưng Trần Thanh Vũ cố gắng dùng sức níu tay tôi lại. “Buông tay ra.” Tôi nhướng mày lạnh nhạt nói. “Tốt quá, vừa mới mở mắt đã nhìn thấy em rồi.” Trần Thanh Vũ không để ý đến lửa giận trên mặt tôi, anh chỉ khàn giọng nhìn tôi rồi tự nhủ.
Không thể không thừa nhận, khi nghe thấy giọng nói có chút cô đơn và yếu ớt này của Trần Thanh Vũ, trong lòng tôi lại vô cùng khó chịu. Tôi nhếch môi nhìn Trần Thanh Vũ, cứ để mặc cho anh lôi kéo. Trần Thanh Vũ nhướng mắt nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn đến mức khiến cho cả người tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi cũng đang rất buồn ngủ nhưng cặp mắt của Trần Thanh Vũ cứ sáng như đèn pha vậy, anh nhìn tôi như vậy khiến tôi không tài nào ngủ được. “Anh đủ chưa vậy? Ngủ đi.” Tôi không nhịn được hất cánh tay Trần Thanh Vũ ra, ai ngờ Trần Thanh Vũ dùng sức một cái rồi lại lôi tôi vào trong ngực của anh. “Trần Thanh Vũ.” Tôi vừa muốn giãy giụa thì âm thanh của Trần Thanh Vũ lướt qua tai tôi. “Vết thương đau.” Tôi vừa nghe thấy thế thì cả cơ thể đều cứng đờ bất động.
Sau đó tôi nghĩ lại, tại sao mình phải đau lòng cho Trần Thanh Vũ nhỉ? Cho anh đau chết luôn là được rồi? Tôi bĩu môi yên tĩnh dựa vào trong ngực Trần Thanh Vũ nhưng không hề nói chuyện.
Ngay lúc tôi dựa vào ngực anh thì lại nghe thấy tiếng tim anh đang đập lên từng nhịp, vô cùng thong thả có quy luật, từng nhịp từng nhịp gõ vào tai tôi. Tôi dần dần nhắm hai mắt lại dưới tiếng tim đập của anh. Sáng sớm hôm sau, tôi cảm giác có một tầm mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi nhịn không được mở mắt ra.
Vừa mở mắt, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Trần Thanh Vũ, nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh Vũ, tôi không khỏi hơi hốt hoảng. Mãi đến khi Trần Thanh Vũ nằm lấy tay tôi, đặt tay tôi lên miệng anh rồi nhẹ nhàng hôn. Lúc đấy tôi mới giống như kinh sợ bừng tỉnh lại, ngón tay khẽ co rút một chút rồi rút khỏi bàn tay của Trần Thanh Vũ.
Con ngươi đen láy của Trần Thanh Vũ nhìn tôi chằm chằm rồi anh cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt tôi và nói: “Thật tốt, vừa mở måt ra là đã được nhìn thấy em.”
Tôi cau mày, nhịn không được tát anh một cái rồi lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, anh đủ rồi đấy. Chẳng qua tôi chỉ thấy anh đáng thương nên mới đồng ý ở đây chăm sóc anh thôi, anh đừng có được voi đòi tiên như vậy.”
Trần Thanh Vũ bị tôi tát một cái nhưng cũng không có tức giận, ngược lại anh nắm lấy tay tôi rồi nhàn nhạt cười nói. “Cho dù như vậy thì tôi cũng rất vui”
Tôi vừa nghe thấy vậy thì trên gương mặt không khỏi tối sầm xuống. Tôi đẩy cơ thể Trần Thanh Vũ ra, leo xuống giường để che giấu nỗi hoảng hốt dưới đáy lòng. Có lẽ Trần Thanh Vũ bị tôi đẩy đến mức động tới vết thương, khuôn mặt tuấn tú mang theo chút đau đớn, trên trán ứa ra từng tầng mồ hôi mỏng.
Nhìn dáng vẻ này của Trần Thanh Vũ, tôi không khỏi nhếch môi lẩm bẩm nói: “Đáng đời.”
Ai bảo Trần Thanh Vũ dám làm thế với tôi chứ, lần sau anh còn dùng cách như vậy xâm phạm tôi thì tôi tuyệt đối sẽ khiến anh đẹp mặt. Trương An đến đưa canh cho Trần Thanh Vũ, sau khi nhìn thấy tôi và Trần Thanh Vũ thì vẻ mặt bà ta vô cùng phức tạp lạ thường.
Dường như tôi có thể hiểu được loại ánh mắt phức tạp kia của Trương An. Dù sao trước nay Trương An vẫn luôn không thích tôi, vẫn luôn muốn tôi rời khỏi gia đình bọn họ. Nhưng bây giờ đến khi tôi rời khỏi bọn họ rồi thì Trần Thanh Vũ lại dây dưa không dứt với tôi. Như vậy thì tâm trạng của Trương An đương nhiên sẽ không vui vẻ gì.
Tôi đặt cháo gà lên bàn rồi hất cắm lên nhìn về phía Trần Thanh Vũ nói: “Anh có thể ăn cơm được rồi đấy.” “Tôi không uống, em uống đi” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống bụng tôi rồi nói.
Tôi bị ánh mắt dịu dàng khác thường này của Trần Thanh Vũ làm hoảng sợ, không khỏi cảnh giác ôm lấy bụng, lạnh lùng nói với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, ánh mắt anh nhìn đi đâu vậy? Tôi cảnh cáo anh, đứa bé này là của tôi” “Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ không cướp đứa bé với em đâu. Em dùng những lời nói dối như vậy có vui không?” Trần Thanh Vũ nhếch môi nhìn tôi, trong mắt mang theo chút cô đơn. Tôi bị lời nói của Trần Thanh Vũ kích thích, sau lưng không khỏi cứng lại.
Tôi dùng sức nắm chặt quả đấm rồi nhìn Trần Thanh Vũ mà bình tĩnh nói: “Tôi vui lắm, tại sao lại không vui chứ? Tôi rất vui, đứa bé này là của một mình tôi, không hề có chút quan hệ nào với anh cả.” “Tôi muốn em đút tôi ăn cơm.” Trần Thanh Vũ chuyển đề tài. Tôi khó chịu rót một chén cháo gà rồi đặt trước