Tôi đưa bản thiết kế của mình cho Richard
Richard là một người đàn ông trung niên khoảng cỡ bốn năm chục tuổi, gương mặt ông ta trông rất hiền từ, không giống với những người đàn ông làm ăn qua loa tùy tiện.
Ông ta nghiêm túc nhìn bản thiết kế của tôi, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, dùng ngôn ngữ Brazil nói: “Tôi rất thích kiểu thiết kế của người Việt Nam, hơn nữa, áo dài Việt Nam ở Brazil chúng tôi rất được hoan nghênh, đồ cô thiết kế rất đặc sắc, mang đậm phong cách dân tộc Việt Nam, tôi rất hài lòng.”
Người trợ lý giúp tôi phiên dịch, sau khi tôi nghe xong, tôi lập tức khiêm tốn nói: “Có thể khiến ông Richard thích chính là vinh hạnh của tôi, nếu vậy thì chúng ta ký hợp đồng được không?”
Richard cũng một người vô cùng sảng khoái, ông nhanh chóng gật đầu. Cái gật đầu này khiến tôi cảm thấy rất hài lòng.
Tôi cố gắng hơn một tuần, thức suốt đêm để thiết kế, cuối cùng cũng nhận được thành quả xứng đáng.
Tôi đứng dậy bắt tay với ông Richard, nhưng khi sắp ký hợp đồng với Richard thì Nguyễn Mỹ dẫn theo một người mặc trang phục nữ đi tới.
“Ông Richard, ông có thể xem trang phục do tập đoàn Aliba chúng tôi thiết kế một lần được không, bố tôi là Nguyễn Trung Quân, hẳn là ông có quen biết.”
Nguyễn Mỹ dùng tiếng Brazil lưu loát nói chuyện với ông Richard.
Trong mắt ông Richard đầy vẻ hào hứng, bắt tay với Nguyễn Mỹ, sau đó nhìn tôi nói xin lỗi, rồi đi cùng với trợ lý của Nguyễn Mỹ.
Tôi nhìn ông Richard rời đi, khuôn mặt đầy giận dữ trừng mắt nhìn Nguyễn Mỹ: “Nguyễn Mỹ, cô có ý gì?”
“Có ý gì? Vừa rồi không phải cô đã thấy sao? Hiện tại ông Richard muốn hợp tác với tập đoàn Aliba chúng tôi.”
“Cô..” Tôi nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Nguyễn Mỹ, tức đến đau bụng.
Nguyễn Mỹ cong môi, lắc mông đến gần tôi, u ám nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, cô có tư cách gì giúp Thanh Vũ chứ? Tôi cảnh cáo cô, Thanh Vũ là của tôi, sau này cô hợp tác với bất kỳ người nào tôi đều sẽ chen một chân vào, tôi xem cô làm sao để duy trì tập đoàn Trần Thăng.”
“Tiểu nhân đề tiện.” Tôi lạnh lùng nhìn dáng vẻ đắc ý của Nguyễn Mỹ, đôi mắt xinh đẹp thâm độc của cô ta đột nhiên nhìn về phía bụng tôi.
Bị Nguyễn Mỹ dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, sau lưng tôi bỗng nhiên nổi một tầng da gà.
Tôi ôm lấy bụng, nhíu mày nói: “Cô muốn làm gì?”
“Huỳnh Bảo Nhi, tôi chờ một ngày đứa trẻ của cô mất đi.”
Nguyễn Mỹ đột nhiên nhìn tôi rất kỳ quái, cười đến run rẩy cả người rồi rời khỏi quán cà phê.
Nhìn Nguyễn Mỹ bỏ đi giống như người điên, tay của tôi không khỏi lạnh run.
Hiện tại ở trong lòng tôi, Nguyễn Mỹ chính là một người điên, người điên làm ra chuyện điên cuồng gì thì đều không thể đoán trước được.
Cho nên tôi nhất định phải đề phòng Nguyễn Mỹ.
Bây giờ công việc bị Nguyễn Mỹ quấy nhiễu, tập đoàn Trần Thăng rơi vào nguy hiểm một lần nữa, không biết có liên quan gì đến trò quỷ Nguyễn Mỹ đang làm hay khách hàng vốn đã ký kết hợp đồng hợp tác với Trần Thăng đột nhiên lần lượt rời đi, thậm chí đến tiền vi phạm hợp đồng cũng dám trả hết, chỉ nhất quyết không chịu hợp tác cùng tập đoàn Trần Thăng.
“Cô Nhi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Trợ lý nhìn tôi, hơi sốt ruột hỏi.
Tôi cụp mắt, nhìn trợ lý rồi nhỏ giọng nói: “Đừng gấp gáp, cô đi làm chuyện khác đi, tôi sẽ nghĩ xem phải làm thế nào.”
“Vâng ạ.”
Sau khi trợ lý đi rồi, tôi chống cằm ngồi trên bàn làm việc, hết sức uể oải nghĩ kế sách ứng phó.
Nguyễn Mỹ thật có bản lĩnh, vậy mà có thể khiến khách mà tôi vất vả kiếm được quay đầu đến tập đoàn Aliba.
Nguyễn Mỹ muốn lợi dụng thủ đoạn này để ép tôi sao?
“Huỳnh Bảo Nhi, là cô sao? Cô nhanh đến đây cứu tôi.”
Vào lúc tôi đang định gọi cho một người bạn đại học để tìm lời khuyên thì nhận được cuộc gọi của Trương An.
Sau khi Trương An mắng tôi lần trước, sau đó bà không xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi biết bà bị đuổi khỏi nhà họ Trần, hình như là về nhà mẹ đẻ của bà.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi nghe thấy giọng nói Trương An vô cùng hoảng loạn, nghi ngờ hỏi.
“Tôi … kho hàng trên đường Nguyễn Chí Thanh ở sau núi, cô nhanh đến cứu tôi, nể tình tôi từng là mẹ chồng cô, cứu tôi… Tút tút tút.”
“Trương An?”
Tốc độ nói của Trương An hơi nhanh, tôi còn chưa nghe rõ thì cuộc gọi đã bị ngắt.
Tôi nhíu mày nhìn điện thoại đang vang lên tiếng tút tút tút, trong lòng hơi bất an.
Rốt cuộc là Trương An đã xảy ra chuyện gì?
Đường Nguyễn Chí Thanh?
Tôi cầm lấy chìa khóa trên bàn, lấy di động gọi cho Trần Danh.
“Cô Bảo Nhi?” Giọng nói Trần Danh từ đầu bên kia vang lên.
Tôi nuốt nước miếng, sau khi ấn thang máy, nói với Trần Danh: “Trần Danh, bây giờ anh ở đâu vậy?”
“Tôi ở thành phố Hải Phòng.” Giọng nói nặng nề của Trần Danh làm tôi thấy hơi kinh ngạc.
Thành phố Hải Phòng?
Đúng rồi, hôm trước chúng tôi phát hiện một vài người xuất hiện trong xưởng lúc xảy ra sự việc.
Cho nên tôi để Trần Danh đi thành phố Hải Phòng điều tra những người xuất hiện ở xưởng, bây giờ Trần Danh đang ở thành phố Hải Phòng rồi sao?
“Cô Nhi, có phải là bây giờ có chuyện cần tôi làm không?” Thấy tôi không nói gì, giọng nói nặng nề của Trần Danh lại vang lên từ đầu dây bên kia.
Nghe Trần Danh nói xong, tôi suy nghĩ một lúc, nhẹ lắc đầu nói: “Không, tôi không có chuyện cần anh làm, trước tiên anh cứ làm tốt việc này, nhất định phải tìm ra tin tức hữu dụng.”
“Vâng.”
Sau khi ngắt cuộc gọi với Trần Danh, vẻ mặt tôi tối tăm nhìn về bảng hiển thị thang máy.
Tôi không thể lúc nào cũng ỷ lại vào Trần Danh, xem ra, tôi đành phải tự đi qua đó một chuyến. Cho dù trước kia Trương An đối xử với tôi thế nào thì bà cũng là mẹ của Trần Thanh Vũ, nếu như bà xảy ra chuyện gì thì…
“Đinh.”
Sau khi thang máy xuống lầu một, tôi lập tực lái xe đến đường Nguyễn Chí Thanh.
Tôi đi theo địa chỉ mà Trương An nói, cuối cùng tìm được kho hàng sau núi.
Lúc tôi đi đến, xung quanh vô cùng hoang vu, không có một bóng người.
Sau khi tôi gọi vài tiếng, liền nghe thấy giọng nói vô cùng yếu ớt của Trương An vàng lên trong kho hàng.
“Huỳnh Bảo Nhi… tôi ở đây..” Tôi lập tức đi về phía Trương An, thấy